Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Dật lao vào cuộc sống xã hội hoàn toàn mới với tinh thần đầy phấn chấn.
Ngày đầu tiên đi làm Kiều Dật không bị phân công quá nhiều việc, chủ yếu là dẫn dắt anh làm quen với vị trí, một ngày chớp mắt đã trôi qua, hữu kinh vô hiểm*. Kiều Dật làm việc siêng năng chăm chỉ đó là sự thật, anh đã có kinh nghiệm làm việc được vài năm, cũng hiểu ngoại trừ làm việc thì còn phải xây dựng quan hệ tốt với những người đồng nghiệp khác, khuôn mặt phải luôn tươi cười chào hỏi mọi người, dù sao cũng không thể sai đi đâu được.
*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Bận bịu một ngày, Kiều Dật tan làm về nhà, ngón tay kéo cà vạt nới lỏng nó ra, đi được nửa đường thì gỡ nó xuống luôn, vẻ mặt mệt mỏi tra chìa khóa vào ổ, bàn tay tùy tiện đẩy vào trong...... cả người anh lập tức nhảy dựng.
Kiều Dật còn tưởng bản thân đi nhầm nhà.
Căn nhà anh thuê vừa bước vào cửa sẽ nhìn thấy phòng bếp đầu tiên, buổi sáng trước khi anh đi làm phòng bếp còn rất lộn xộn và tối tăm, thế mà bây giờ nó lại rực rỡ hẳn lên.
Kiều Dật cúi đầu nhìn, mỗi khe hở giữa tấm gạch men sứ đều sạch sẽ, một chút bụi dơ cũng không có.
Kiều Dật sững sờ, anh cởi giày ra đặt lên giá giày rồi mới vào nhà.
Rất sạch sẽ.
Tựa như bừng sáng lên vậy.
Anh còn ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Hệt như một ngôi nhà nhỏ.
Kiều Dật nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pinocchio-than-men/497422/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.