Kiều Dật hơi chần chừ, bây giờ hình như rất dễ chạy trốn thì phải, nếu bây giờ không chạy thì chừng nào mới chạy được đây? Nếu lỡ về nhà Bùi Minh Phong rồi thì sẽ khó chạy trốn hơn nhiều.
Nhưng Kiều Dật lại nghĩ, không được nha, nếu bây giờ anh chạy, thẻ đen còn đang trong tay anh nè. Anh chỉ muốn lừa mấy ngàn thôi, nhưng mấy chục triệu thì anh không dám lấy đâu, hay là anh cầm thẻ ngân hàng tới quầy thu nhận đồ thất lạc?
Vẫn không được, dù cho anh chạy rồi, điện thoại di động của Bùi Minh Phong vẫn còn lưu số của anh kia kìa, còn là chính tay anh lưu vào cho hắn, số này của anh còn liên kết với chứng minh nhân dân nữa.
Quần áo đồ đạc của anh đều đang ở nhà Bùi Minh Phong...... Trốn thế nào mà trốn?
Kiều Dật sốt ruột, anh nghĩ mãi vẫn không ra cách nào. Nhưng đợi đến khi anh về nhà của Bùi Minh Phong thì sẽ càng không tìm được cơ hội chạy trốn nữa.
Hơn nữa, anh có thật sự muốn xuống tay không?
Làm một bước này, anh sẽ trở thành tên lừa đảo thật sự, nhìn qua thì chỉ là những thao tác đơn giản, nhưng liệu anh có chắc mình muốn vượt qua ranh giới tội phạm này không?
Con người của anh tuy sống lận đận nhưng vẫn luôn trong sạch ngay thẳng chưa từng làm những chuyện thẹn với lòng, nếu thật sự làm vậy, con người của anh sẽ biến thành thế nào đây? Chút tiền ấy bằng giá trị cả một đời người của anh sao?
Bây giờ anh không có gì trong tay, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pinocchio-than-men/497418/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.