Nếu yêu thì hãy nắm tay nhau đến đầu bạc răng long
“Thần Thần!” Thím Ngọc làm quản gia cho nhà họ Lục đã nhiều năm nay, nửa đêm nửa hôm nhìn thấy Lục Thần Hòa đã lâu lắm không về nhà, giờ này lại đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.
Lục Thần hòa lấy ngón trỏ đè lên môi ra hiệu im lặng, kêu thím Ngọc đừng làm kinh động đến bất kì ai.
“Trời ơi, tiểu tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng về rồi, làm tôi nhớ cậu chết đi được”, thím Ngọc vừa hạ thấp giọng vừa đi đến tủ giày lấy cho anh một đôi dép lê mới để thay.
Đã bao lâu không về nhà rồi? Lục Thần Hòa không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ từ trước khi anh ra nước ngoài, nhưng cũng có lẽ là sau đó, hoặc từ khi mẹ qua đời. Anh cho rằng tất cả mọi thứ trong căn nhà này hẳn đã phai nhạt trong kí ức của mình, nhưng khi nhìn thấy phong cách quen thuộc ngay cửa ra vào, tất cả những kỷ niệm liên quan đến nó lại đột ngột tràn về như thác lũ.
Men theo lối cầu thang, Lục Thần Hòa bước chậm rãi lên tầng hai, hành lang quen thuộc, bức vẽ trang trí trên tường, thậm chí bình hoa trong góc cũng không hề thay đổi.
Lục Thần Hòa hít một hơi sâu, đẩy cửa căn phòng bên tay phải ra, nhẹ nhàng bật đèn lên. Trên giường đang phủ bộ ga màu tàn thuốc, ngăn nắp đến nỗi ngay cả một nếp nhăn nhỏ cũng không thấy, nền nhà sạch sẽ đến mức soi được cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/1994697/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.