Ánh nắng mùa hạ xuyên qua tấm kính chiếu thẳng lên mặt, phải khó khăn lắm Thị Y Thần mới đấu tranh nổi mà mở mắt ra, rồi lại đau khổ nhắm mắt vào, hai tay ôm lấy cái đầu đang ong ong của mình. Cô lăn lộn trên giường một vòng, vùi mặt vào gối, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mẹ à, mẹ kéo rèm vào giúp con đi, hai tiếng nữa hẵng gọi con dậy, cảm ơn mẹ nhiều…”.
“Không có gì”, Lục Thần Hòa ngồi trên ghế sô pha, vẫy tay ra hiệu với cô giúp việc mới sáng sớm đã đến dọn dẹp, ý bảo cô ấy mang cà phê lên xong thì tạm thời ra ngoài, lát nữa hãy dọn dẹp.
Thị Y Thần đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy nhanh như cắt, nhìn về phía vừa phát ra giọng nói. Lục Thần Hòa đang ngồi trên chiếc ghế sô pha sát với cửa sổ, thong dong thưởng thức cà phê.
Mùi hương nồng đậm lan tỏa đến từng ngóc ngách trong căn phòng.
Cô vội vàng cúi đầu xuống nhìn, rồi lật lật chăn, xem xét quần áo trên người. Vẫn còn may, bộ quần áo tối qua cô mặc lúc đến giờ không thiếu chiếc nào, cũng không bị rách hỏng. Trái tim sắp nhảy vọt ra ngoài cũng được an ủi mà trở về chỗ cũ. Cô vội vàng bước xuống giường, gần như phát điên lên: “Sao anh không gõ cửa đã tùy tiện vào phòng?” Cứ cho là chủ nhà, thì vào phòng cũng phải có phép lịch sự tối thiểu chứ.
Lục Thần Hòa hỏi ngược lại cô: “Cô vào phòng ngủ của mình có cần phải gõ cửa không?”.
Thị Y Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-giay-gap-go-mot-doi-ben-nhau/1994669/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.