Những ngày sau đó, An Thy không gặp lại anh nữa. Dường như cái lạnh đang ùa về cũng xoá đi hết những dư cảm không nên tồn tại trong lòng cô. Sau một ngày dài mệt mỏi với bài vở, với bạn bè, và cả hội học sinh, An Thy mới được thả về nhà. Chiều tháng 11, bao giờ cũng lạnh như vậy. Nắng đông hiu hắt như chút lạc quan còn sót lại trong An Thy. Cô ngẩn ngơ ngắm những gợn mây xa, lòng vừa nhẹ nhõm, vừa trống trải.
- Lưu An Thy, cầm cái này giúp anh.
Giọng nói vừa nghiêm túc vừa mang đầy ý bắt nạt kéo cô về hiện tại. Đời này luôn có một kẻ biết cách phá đám cảnh đẹp. Và, cô lại gặp anh. An Thy đi cùng Nhật Minh từ cổng trường học đến văn phòng của hội. Con đường vắng, gió hiu hắt, người thì lúng búng không biết nên nói gì cho dừng cái sự im lặng kì lạ này.
- À... Anh có muốn nghe chuyện cười không?
Nhật Minh nghiêng đầu cười tỏ ý đang lắng nghe, An Thy liền cười, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ. Anh nhìn vào, có cảm tưởng dường như tia nắng cuối đông đã lặn hết trong ánh mắt ấy. Ta gọi là mắt cười, đôi mắt của An Thy chính là như vậy.
- Kể đi. - Dường như bị ảnh hưởng bởi cô, giọng của anh cũng dịu đi vài phần, thêm mấy phần điềm tĩnh, mấy phần trầm ổn. An Thy nhất thời căng thẳng. Đôi tay nắm chặt lấy chồng sách trên tay:
- Có một ông sếp nọ, tuy còn trẻ, nhưng rất hay cau có, như một ông già.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-ban-dau/130182/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.