"Hoa bay, hoa rụng khắp trời
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?"
Khéo cho câu "hồng phai hương lạt ai người thương hoa."
Thật đúng y như cuộc đời của Phượng Yên Hoa này. Thân là kỹ nữ ở chốn phong trần, trước kia còn trẻ, còn có nhan sắc thì kẻ đưa người đón, nịnh nọt lấy lòng, một tiếng cô nương hai tiếng tiểu thư. Đến khi lớn tuổi rồi, hoa tàn nhị rữa rồi thì bị xem như là đồ phế phẩm, người người quăng xuống chân chà đạp. Ngay cả kỹ nữ cùng chung thân phận cũng còn khinh khi.. Ôi! Thật là thói đời bạc bẽo mà. Hỏi thế gian này, nơi chốn phồn hoa rực rỡ kia kiếm đâu ra được tấm chân tình?
"Yên Hoa! Mày còn không mau ra tiếp khách đi. Ở mãi trong phòng làm gì đấy? Mày tưởng mày còn là cô nương của cái viện này sao? Tao không nuôi cái thứ ăn không ngồi rồi không kiếm được tiền cho tao đâu nghe chưa?"
Cái tiếng lanh lảnh, chanh chua từ dưới viện đưa lên đó không phải của Dung Ma Ma thì còn ai vào đây được nữa.
Dung Ma Ma là chủ nhân của cái viện này. Bà ta là một mụ đàn bà to béo, ăn mặc diêm dúa, có bao nhiêu trang sức vòng vàng cũng thượng tất lên người. Miệng lưỡi bà ta thì cả thành này ai chẳng biết, độ mặn độ ngọt tùy thuộc vào số bạc khách quan bỏ ra. Còn đối với người trong viện thì lại tùy thuộc vào số tiền bọn họ kiếm được. Nói trắng ra bà ta là một kẻ vụ lợi và tham tiền. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-yen-hoa/3334118/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.