Khổng phu nhân mới hơn ba mươi, bà ta chăm chút dung mạo rất cẩn thận, nhưng lúc tức giận vẻ mặt cũng có chút dữ tợn.
Xương Minh Hầu nhìn bà ta liền cảm thấy ghét bỏ.
"Hừ! Hai người các ngươi đối xử tệ bạc với con bé như vậy, nó không tha thứ là dĩ nhiên, nhưng ta là cha ruột của nó! Máu mủ tình tâm, chỉ cần ta chịu đền bù, con bé sẽ biết cha ruột mới là người tốt nhất!"
Khổng phu nhân cắn môi, khó chịu mà nói: "Ý của Hầu gia là định hy sinh ta với Thiên Thiên? Con bé Trầm Vi Ngưng đó chưa chắc đã quy thuận ngài đâu!"
"Có phải hy sinh hay không, ngươi cần gì phải nói khó nghe như thế, chỉ cần ngươi cũng chịu phối hợp mượn sức Vi Ngưng, đừng nói là Trầm gia, ngay cả Khổng gia các người cũng có thể thơm lây theo!" Xương Minh Hầu vênh váo tự đắc mà đáp.
Trước đây vì kiêng kị Khổng gia nên hắn không có gan nói ra mấy lời này.
Khổng phu nhân lưỡng lự một chút, một thiên tài mười lăm tuổi linh mạch cấp 16 có giá trị gì, bà ta cũng không phải là không hiểu.
Có đến mấy trăm năm rồi Thiên Khải Quốc không xuất hiện thiên tài cỡ đó, cho nên dạo gần đây Thiên Khải Quốc vẫn luôn bị các quốc gia khác áp chế, đó là do không có cao thủ ra tay.
Hoàng Thượng mấy năm nay treo thưởng lớn, cầu tài như khát, nhưng cao thủ khả ngộ bất khả cầu*, tuyệt thế thiên tài đã hiếm lại càng thêm hiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-giang-son-phuc-hac-ma-vuong-toi-day-quy-xuong/1880368/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.