Đều không phải là nàng quá thực tế, mà này vốn là vận mệnh mà nàng không nên thừa nhận.
Trầm gia muốn áp đặt hết thảy bi thảm cho nàng, nàng sẽ trả gấp mười lần cho bọn hắn.
"Nếu hắn còn có thể Đông Sơn tái khởi* thì sao?" Mặc Vô Cực hỏi.
(*Đông Sơn tái khởi: ý nói những người đã thất thế, sa cơ lại trở nên phục thịnh.)
"Ta cũng không muốn!" Trầm Vi Ngưng nói, "Mặc kệ hắn là tôn quý hay là hèn mọn, ta không thích hắn, không muốn gả cho hắn!"
"Nếu hắn thích nàng, không phải nàng không cưới thì sao?" Mặc Vô Cực hăng hái.
"Đó là chuyện của hắn! Đâu có liên quan tới ta?"
Thật là tiểu nha đầu lãnh khốc vô tình a, khá lắm, khiến hắn hận đến ngứa răng, lại thích đến ngứa tim.
"Phế Thái Tử nếu biết nàng đối với hắn vô tình như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết." Mặc Vô Cực vuốt tóc dài màu tím của mình một chút.
Đầu tóc màu tím, đôi mắt màu tím, thật là nhân loại bình thường lớn lên sao?
Trầm Vi Ngưng đối với thân phận của hắn nổi lên hoài nghi, nhưng hắn không nói, mình không muốn hỏi, để tránh làm cho hắn cảm thấy dường như nàng rất hứng thú với hắn.
Cái đuôi của hắn lúc đó còn không phải dựng lên trời đi?
Buổi tối đầu tiên đến dị giới, Trầm Vi Ngưng theo giấc ngủ đi qua.
Trời tờ mờ sáng, nàng liền tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh, Mặc Vô Cực đã sớm không thấy, trên mặt đất dọn dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-giang-son-phuc-hac-ma-vuong-toi-day-quy-xuong/1880337/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.