Phượng Minh thấy trước mắt hơi nước nóng nghi ngút bốc lên, đáy lòng không biết từ đâu dâng lên một cảm giác khác thường. Hắn tuy rằng đơn thuần nhưng cũng không thể xem như ngu ngốc. Nhớ tới sự mờ ám của Thu Nguyệt Thu Tinh, còn có thái độ kinh hỉ quỷ dị của Dung Hổ, liền bất giác đoán là người bấy lâu vẫn ngày nhớ đêm mong.
"Dung Điềm?" Phượng Minh thấp giọng dè dặt gọi một tiếng.
Không có người đáp lại.
Phượng Minh vừa hưng phấn, vừa căng thẳng dò xét, trong đầu hiện ra hình ảnh Dung Điềm với thân hình cao lớn tráng kiện núp ở trong nước, định bụng trêu chọc mình.
Phượng Minh bất an suy đoán, rồi lại làm ra vẻ trấn định hừ nhẹ, "Ta biết ngươi đang ở đây, đừng hòng dọa ta. Nói cho ngươi biết, ta đi chu du một vòng như thế này, lá gan đã lớn hơn rất nhiều, lớn hơn rất nhiều..."
Đến trước thùng nước, vừa ló đầu vào, lọt vào tầm mắt chỉ có làn nước ấm áp trong veo, nào có Tây Lôi vương?
Hắn tức khắc tắt tiếng, ngây ngốc đứng đó.
Vui mừng dào dạt trong nháy mắt đã biến mất, đổi lại là hư không ảm đạm đến dọa người. Hắn đứng ngơ ngẩn hồi lâu, lại nhịn không được mà vươn tay thò vào trong làn nước ấm, trong lòng càng thêm khó chịu bực bội, dùng năm ngón tay khuấy vào thùng nước ấm đã được chuẩn bị sẵn sàng cho việc tắm rửa, làm cho nước trong thùng ào ào chuyển động, cắn răng nói, "Đáng ghét! Đáng ghét!"
"Ai đáng ghét?"
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958110/quyen-15-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.