Đêm.
Ly Quốc, Thiên Ẩn.
Trên tường thành dài cũ kĩ phủ đầy rêu xanh.
Có thể ngửi thấy mùa xuân đang đến.
Đêm mùa xuân ở Thiên Ẩn, giờ phút này, trong không khí ngoại trừ tiếng nổ lép bép phát ra từ đống lửa đang bốc cháy, còn mơ hồ phiêu dạt mùi hương của cỏ dại đang kì đâm chồi nảy lộc.
"Đại vương, phong thư kia đã xem xong chưa?"
Tư Sắc ngồi vắt ngang trên hòn đá cao, hai chân xinh đẹp bắt chéo giữa không trung, đầu quay đi, mắt nhìn vương trướng cách đó không xa như có điều suy nghĩ.
Chuyện xảy ra cách đây đã gần năm mươi năm, nhưng dấu vết của khói lửa chiến tranh dường như vẫn còn lưu lại y nguyên tại thành nhỏ này. Cỏ dại mọc ở khắp nơi trên mặt đất, phế tích hoang tàn cũ nát vương vãi tứ tung trong bóng đêm hoang lạnh, chừa ra một khoảng đất trống
rộng lớn, dành chỗ cho vương trướng hoa lệ của hoàng đế Ly Quốc. Lửa trại hừng hực cháy đỏ hồi lâu. Tinh binh của Ly quốc cầm kiếm, biểu tình lãnh khốc canh gác trong ngoài, cùng thành trấn sớm trở thành phế tích này hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Hết thảy những điều không hợp lí này, đều là vì Tây Lôi Minh vương thanh danh hiển hách kia.
Người được thần linh thiên vị đại khái chính là như vậy, có được thật nhiều thứ. Nghe nói có Tây Lôi vương thương hắn
điên cuồng
, dân chúng Tây Lôi cũng
nhất mực
yêu kính hắn. Phụ thân của hắn lại là đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958106/quyen-15-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.