CHƯƠNG 1
Thị trấn biên cảnh Bác Gian, Hàm Quy.
Ngày xuân.
Nhóm thương nhân nhất quý vừa nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị xuất phát, từ từ khôi phục thịnh vượng sau khi bị những ngày đông giá rét cản trở việc làm ăn, mỗi ngày đều có thương đội nối đuôi nhau ra vào thành.
Hôm nay, bãi cỏ thành Hàm Quy lại vang lên từng đợt âm thanh bất mãn.
Mặt trời đã lên cao rồi.
“A?”
“Sao lại thế này?”
“Hôm nay làm sao vậy? Cửa thành sao còn chưa mở?”
Cả thường dân lẫn thương đội đều thắc mắc, nhìn cửa thành vẫn đang đóng im ỉm không lời giải thích.
“Mọi ngày đâu có như vậy đâu”
“Hay là quan binh đại gia ngủ quên rồi?”
“Đừng đoán mò.”
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một thương nhân trẻ tuổi kéo lấy một vị ông lão, cung kính hỏi: “Vị đại thúc này, ta lần đầu tiên đi đưa hàng hóa về miền nam, xin hỏi một chút, cửa thành khi nào thì có thể mở ra được vậy?”
“Nếu là ngày thường, đã sớm mở rồi.” Ông lão vẻ mặt lo âu, rướn cổ lên nhìn cửa thành, lẩm bẩm nói: “Ta đã hứa với Hoành đại gia trưa nay sẽ mang tơ tằm tới. Thế này thì nguy rồi.”
Lúc này, người kinh thương, người mượn đường vận chuyển qua Vĩnh Ân, người vào thành mua tơ lụa, đều bị nhốt đầy ngoài cửa thành. Cũng chẳng trách mọi người tức giận nhốn nháo.
Đang lúc ồn ào, bỗng nhiên nghe thấy có người hô to: “Cửa mở!”
Quả nhiên, cửa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958046/quyen-8-chuong-1.html