CHƯƠNG 11
Phượng Minh si ngốc nhìn hắn, yếu ớt hỏi: “Ta sắp chết sao?”
“Nói bậy!” Dung Điềm tức giận quát khẽ, lại phóng nhuyễn thanh âm, chán nản thở dài: “Không cần nghĩ bậy. Ngươi chỉ là quá tưởng niệm ta, hôn mê vài ngày, hiện tại tỉnh lại, không có chuyện gì nữa đâu.”
Phượng Minh mắt trợn tròn, không thể tin được, nhìn chằm chằm Dung Điềm.
“Cho ta sờ cái, nhìn xem có phải thật hay không.” Phượng Minh đưa tay, ôm lấy khuôn mặt Dung Điềm, cẩn thận vuốt ve, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng là thật rồi.” Rơi nước mắt nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên thần trí hoàn toàn tỉnh táo lại, rõ ràng là chấn động, cả kinh nói: “Ngươi vào Đông Phàm vương cung? Trời ạ, ngươi điên rồi sao?” Từ trên giường đột ngột ngồi lên.
Dung Điềm ôm cậu, song chưởng khí lực đủ lớn không để cho cậu nhúc nhích nửa phần, vô cùng thân thiết dùng trán cạ vào gáy cậu, an ủi: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Trở lại vòng tay Dung Điềm, Phượng Minh bất giác an tâm, hạ giọng hỏi: “Hoàng cung thủ vệ nghiêm nghị, người giám sát ta không một tá thì cũng mười người , ngươi làm sao dám đột nhập vào đây? Mau buông tay, đây là đâu chứ, ngươi còn to gan như vậy, nếu có người tiến vào nhìn thấy thì phải làm sao?”
Dung Điềm vất vả lắm mới có thể gặp lại Phượng Minh, ôm cậu vào lòng không chịu buông tay, quay đầu thổi tắt ánh nến trong phòng, hai người đang tiến lại giường lớn.
Dung Điềm hỏi: “Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958041/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.