CHƯƠNG 4
Một đường đuổi theo Thái hậu , Phượng Minh e sợ có người theo dõi, không dám mở miệng nói gì với Thái hậu , hai người im lặng không nói, người ngồi kiệu, người cưỡi ngựa trở về tẩm cung.
Dừng ngựa, thiếp thân người hầu cùng vài thị nữ chào đón nói: “Quốc sư tới, đang chờ Minh vương trong thính phòng ạ.”
Phượng Minh chạy nhanh vào, xa xa thấy bóng dáng kiên cường của Lộc Đan, chẳng biết tại sao, trong tâm lại thấy có chút thoải mái, tươi cười nói: “Tuyết lớn quá, sao Quốc sư lại tới đây, không sợ lạnh sao?”
Lộc Đan xoay người, khóe môi gợi lên: “Vừa mới nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Minh vương, tựa hồ đang bực bội. Nhưng giờ phút này nghe được tiếng của Minh vương, tâm tình Minh vương thật tốt.” Trên người hắn mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, lộ ra da thịt trắng mịn, đẹp cực kì.
“Đừng nói nữa, nếu không phải tại cái nghị thính kia, bọn họ hoài nghi sư phụ ta nói dối, thật sự là buồn cười.” Phượng Minh ngồi xuống, đem sự tình nói ra một lượt, mới chợt nhớ: “Sư phụ cũng cùng ta trở về, sao không thấy người nhỉ?”
Thiếp thân người hầu từ trong phòng bước ra, nói: “Đại sư nói nàng thấy mệt, nên đã trở về phòng nghỉ ngơi, thỉnh Minh vương tiếp đón quốc sư.”
Lộc Đan nói: “Không cần kinh động Tôn Tử đại sư, nói thật, Lộc Đan lần này đến đây, cũng bất quá là vì trông thấy Minh… Khụ khụ khụ…” Cư nhiên đưa tay che miệng lại, ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958033/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.