Đầu đông khó kiếm được ngày hửng nắng, nhưng, Phượng Minh và Lộc Đan lại ngồi, mặt đối mặt với nhau trong căn phòng nguy nga tráng lệ.
Sự tình tới nước này, bất luận giữa hai người đã có biết bao nhiêu thù oán, thì giờ phút này tất cả chỉ còn là cái râu con châu chấu. Chết một cặp sống một đôi, đúng tiêu chuẩn một cặp huynh đệ cùng hội cùng thuyền. Phượng Minh biết, chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm lũ tú bà ở tế sư viện này không có tính người, nên mặc kệ Lộc Đan bao tốt bao xấu, chí ít y cũng có thể tính là một đồng minh, thân thiết nhất và hơn hết, duy nhất.
Căn cứ vào nguyên tắc mạng sống là tất cả, Phượng Minh cũng chẳng thèm cố kị chuyện tri thức của cậu chỉ có thể đem ra phục vụ mình Tây Lôi, cậu thao thao bất tuyệt suốt mấy canh giờ liền về tất cả những cố sự moi được khỏi bụng, Phượng Minh uống cạn mấy chén trà nóng, mồm liên thoắng đã muốn gãy, cuối cùng chiếu cặp mắt mong chờ thành khẩn vào Lộc Đan, dè dặt hỏi: “Quốc sư có thể theo lời chỉ dẫn của những câu chuyện thần thoại này, để nghĩ ra biện pháp khiến thần tích xuất hiện không?”
Lộc Đan lắc đầu: “Những cố sự Minh vương vừa nói, tưởng tượng ta còn không thể tưởng tượng nổi, nói gì đến chỉ dẫn?”
Phượng Minh tâm trạng xấu, lập tức khịt mũi. Y có thể bày ra cả đống kế sách rối tinh rối mù để cắp mình từ chỗ Dung Điềm về đây, mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958027/quyen-6-chuong-15.html