CHƯƠNG 2
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Sal
Làm vương, không phải chuyện dễ.
Ngàn vạn dân chúng dưới lâu thành ai nấy đều ngưỡng mộ phong thái của Đại vương và Minh vương. Càng lúc càng nhiều người đổ xô vào từ ngoại thành. Phượng Minh vốn tưởng có thể giống lần trước, cải trang trốn vào đám đông để chơi bời đôi chút. Nào ngờ hết chuyện nọ chuyện kia lại đụng phải thích khách, giờ có muốn ngọ nguậy cũng không nổi, cậu tiu nghỉu thấy rõ.
Từ tinh mơ đã phải khoác bộ lễ phục Minh vương rườm rà nặng chình chịch, Phượng Minh đứng trên tường thành đến tận khi hai chân tê rần đi mà đám người bên dưới vẫn không có dấu hiệu giải tán, đành phải đầu hàng nói: “Ta không chịu nổi nữa. Đứng tiếp chắc đêm nay muốn ngồi cũng không xong mất.”
Dung Điềm đương nhiên không thể tự ý bỏ dở buổi khánh điển, đành ngoắc tay gọi Tùng Đằng lại căn dặn: “Ngươi dẫn hai trăm thị vệ hộ tống Minh vương về Thái tử điện. Dọc đường đi xảy ra chuyện gì cũng không được rời Minh vương. Còn nữa, chỉ được về Thái tử điện, tuyệt đối không được đi đâu khác.” Dung Điềm thừa biết tính ham chơi của Phượng Minh nên càng dặn dò Tùng Đằng thêm kỹ càng.
Mặt Phượng Minh đỏ bừng lên, lí nhí chen vào: “Sao ta lại không biết nặng nhẹ như thế được. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo Tùng Đằng, tuyệt đối không chuồn đi đâu mà.”
Dung Điềm mỉm cười nhìn cậu, hiển nhiên chẳng thêm được mấy phân hào tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2957991/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.