CHƯƠNG 7
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Sắc máu, ánh kiếm, tiếng gào thét như dã thú của kẻ hấp hối, từ bốn phương tám hướng công kích.
Bầu không khí trĩu trịt nhe nanh giương vuốt, chung quanh một mảng tối đen như mực, áp sát tới gần.
Nụ cười nhàn nhạt cuối cùng của Dung Điềm.
Nụ cười nhàn nhạt khiến lòng người tan nát, chớp mắt đã hóa thành một mảng tươi đỏ huyết thắm.
Tàn chi, bị quẳng vào giữa trời không hỗn độn…
“Không…” Phượng Minh khốn đốn rên rỉ giữa giấc mộng, thình lình bật dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa nơi trán.
Trừng trừng, xung quanh đen kịt một màu, sự tĩnh mịch tuyệt nhiên không giống với cõi mộng.
Cậu thở khò khè, cảnh giác dỏng tai lên nghe ngóng. Tiếng nước rẽ se sẽ.
“Minh Vương.” Giọng nói nghèn nghẹt khẽ khàng.
“Dung Hổ?” Phượng Minh cũng bất giác hạ giọng: “Đây là đâu? Còn Dung Điềm?”
“Chúng ta đang ở trên một con thuyền chở gia quyến phú hào của Ly quốc. Hiện tại chỗ nào cũng đông nghẹt Ly binh đang truy lùng chúng ta.”
“Dung Điềm thì sao? Hắn đâu?” Phượng Minh hỏi: “Còn cả bọn Liệt Nhi, bọn họ đang ở chỗ nào?”
Dung Hổ im lìm giữa bóng đêm đặc quánh.
Phượng Minh nín thở, lẳng lặng chờ đợi.
Một hồi rất lâu sau, Dung Hổ nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhân không biết.”
Tim đập thình thịch trong ***g ngực, tựa như bị ai đó nhè nhẹ nắm trong tay. Nắm chặt, xiết lấy, lại bóp nghẹt.
“Bọn họ đều chết rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2957984/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.