CHƯƠNG 13
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Nhàn rỗi vui chơi cả một buổi, việc điều tra của Bác Cần chẳng hề tiến triển. Phượng Minh mừng thầm: với tấm lòng tinh thuần đơn giản của Bác Cần, sao mà đọ nổi đồ đệ Bác Diệu của cái tên xảo trá kia? Cũng may mà Bác Lăng còn biện pháp tự bảo hộ bản thân, nên Phượng Minh cũng chẳng buồn lo lắng.
Chuyện duy nhất khiến Phượng Minh không an tâm chính là đến giờ vẫn chưa có một tin tức nào truyền đến từ Tây Lôi. Tính toán sơ qua thì từ lúc Phượng Minh đốt đèn Khổng Minh đến giờ cũng đã già nửa tháng, Dung Điềm nếu có trì độn chậm như sên cũng đã phải có nhúc nhích gì rồi chứ.
Một hôm, Bác Cần lu bu sự tình bên ngoài dễ đến nửa ngày, mới hồi phủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phượng Minh thấy sắc mặt y, biết vẫn xôi hỏng bỏng không, chỉ cười khuẩy an ủi: “Tam vương tử không cần gấp gáp quá, thời gian còn nhiều, dẫu gì Bác Lăng vẫn được an toàn giữa vương cung, chúng ta cứ từ từ điều tra là được rồi.”
Bác Cần cười khổ lắc đầu: “Xem ra ta quá vô dụng, ngoại trừ thi ca hội hoạ ra, luận đến xử lý sự vụ, không có điểm nào bì kịp tứ đệ? Mấy chuyện tủn mủn vụn vặt này, nếu vào tay tứ đệ, có lẽ chỉ cần đến ba ngày hai mốt ngày đã xong xuôi đâu đấy rồi.”
Bác Lăng năng lực cừ khôi, nhưng tâm kế lại thâm trầm. Có điều ấy lại là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2957977/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.