CHƯƠNG 2
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Sự tình đến mức này, cậu không phải không biết mục đích của Diệu Quang, nhưng giờ tận tai nghe mình thành một thứ công lao của nàng, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, hai nắm tay nắm lại thật chặt, không ngừng run rẩy. Cả đời cậu, chưa bao giờ căm ghét một người phụ nữ nào đến thế. Không phải, là một cô gái.
Thương đội bắt đầu đi về phía đông, không ai hay biết Tây Lôi Minh Vương đã rơi vào tay địch thủ.
Diệu Quang vừa cười vừa nói: “Vương huynh gặp Minh Vương, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Phượng Minh chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo phát run: “Nhược Ngôn?”
Nhớ đến ánh mắt khủng bố đáng sợ của Nhược Ngôn, rơi vào tay hắn sẽ lãnh kết cục sống không bằng chết khiến Phượng Minh không rét mà run. Cậu trừng mắt nhìn Diệu Quang, tay trái lén lần ra phía sau lưng. Dung Điềm ngày đó trong đống lễ vật mừng đại thọ vương hậu chỉ chọn một thanh đoản đao bén sắc, cậu vẫn luôn giấu trong đai lưng, cuối cùng cũng có ngày đem ra sử dụng.
“Nhược Ngôn nếu thấy ta, e rằng chẳng những không vui mừng, còn tức giận công chúa.” Nắm chặt thanh đoản đao trong tay, lòng Phượng Minh thoáng tĩnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào Diệu Quang, ra vẻ nhàn nhã thong dong: “Công chúa có từng nghe qua ba mươi sáu kế?”
“Ba mươi sáu kế?” Diệu Quang biết Phượng Minh tuy không âm mưu ám hại kẻ khác, nhưng trong bụng lại ẩn tàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2957966/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.