CHƯƠNG 4
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Ngay cả đến những ngày đông thế này, cảnh vật đáng lẽ vẫn phải còn sót lại vài nét gì đó, nhưng tiếc thay ở nơi biên giới Vĩnh Ân này chỉ toàn những con đường đại đạo rộng thênh thang, hai bên một dải nếu không phải là những cánh đồng lúa hoang vu thì chỉ toàn đồi núi, nhìn mãi khiến con người ta vì mất hứng mà sinh chán ghét.
Ba ngày ngồi một mình trong cỗ xe ngựa, Phượng Minh buồn chán tới mức phát cuồng lên. Cậu thò đầu ra qua khung cửa, thấy Đồng tướng quân đang uy phong lẫm liệt đi một bên giám sát cả đoàn xe bèn la to: “Đồng tướng quân!”
Đồng tướng quân lập tức thúc ngựa sáp lại gần, chắp tay hỏi: “Thái tử có điều gì dạy bảo?”
“Chúng ta còn bao ngày nữa mới có thể tới nơi?”
“Nhanh thôi, quá lắm là năm hay sáu ngày nữa đã có thể rời khỏi biên giới Vĩnh Ân để tiến vào biên ải Phồn Giai, lại đi thêm chừng mười một ngày nữa, sẽ có thể đến thủ phủ Phồn Giai.”
Phượng Minh than một tiếng: “Lâu vậy ư?”
“Đi như vậy là đã rất nhanh rồi, Phồn Giai với Tây Lôi cũng cách nhau không xa lắm, phải như nhắc đến nơi xa xôi nhất như Đan Lâm quốc, muốn tới phải đi ròng rã suốt ba tháng trời.”
Phượng Minh lại than thở thêm một hồi nữa, đoạn chuyển tầm mắt, cậu thấy bên dưới thân hình to lớn đồ sộ của Đồng tướng quân một con tuấn mã, tức thì trên môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2957942/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.