Lại nói tới việc Trữ Hạ làm thế nào để bay lên trời.
Giữa mùa đông, người canh giữ trong sân cũng không nhiều, theo tuyết rơi dày đặc, đêm đen như mực, những người canh giữ đều lùi dần vào hành lang, vì vậy trên hành lang cứ ba thước có một vệ binh.
Đáng lẽ Trữ Hạ đã có sự yểm hộ rất lớn từ thời tiết, nhưng mặt khác ba thước một vòng bảo vệ thì dù tuyết có trở thành mưa đá cũng không thể nào bảo hộ cho nàng được.
Bên ngoài tường vây quanh có một gốc cây già, rất cao, vượt lên trên cả đỉnh khu nhà, trên cây là dây leo chằng chịt. Lưu Tịch đứng dưới tang cây đợi xem Trữ Hạ dùng cách nào ẩn thân chạy vào trong kia cứu người, lại không ngờ rằng nàng định trèo cây.
Hắn nhìn Trữ Hạ một cách nghi ngờ. Cây này cao thế, nàng có thể trèo lên được hay không?
Trữ Hạ cởi áo choàng của mình đưa cho Lưu Tịch, xốc làn váy lên, dùng một tư thế phi thường khó coi như một con khỉ trèo lên khiến Lưu Tịch phải trợn mắt há mồm, đã thế lên tới nơi rồi còn vẫy vẫy tay với hắn.
Khóe mắt Lưu Tịch run rẩy, để áo choàng xuống đất sau đó cũng bò lên.
Ngồi xổm ở đầu một cành cây to, thầm ước tính khoảng cách giữa chỗ mình ngồi và hành lang trên lầu, sau đó Trữ Hạ túm lấy một cái dây leo, lần theo nó đi với nhánh cây gần mái hiên nhất.
Lưu Tịch kinh hãi, giữ chặt lấy nàng, hạ giọng: “Nàng muốn làm gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-chien-ca/2174587/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.