Trữ Hạ dùng ngón tay chọt chọt cánh tay A Mộc Đồ: “Ngài đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?”
A Mộc Đồ cầm lấy tay nàng, xem xét lòng bàn tay, sau đó lại sờ lên trán: “Hết sốt rồi.”
Trữ Hạ cúi đầu, nhẹ nói: “Cảm ơn!”
A Mộc Đồ cười: “Cảm ơn cái gì?”
“Ta nghĩ ngài sẽ mắng ta.” Trữ Hạ chột dạ sờ sờ đầu.
“Đương nhiên là phải mắng. Lại dám trộm lệnh bài và ngọc bội của ta!” A Mộc Đồ trừng mắt. “Thực cho rằng bổn vương không dám trị tội nàng sao?”
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm xuống chân, yếu ớt đáp: “Ta không dám.”
“Không dám?” A Mộc Đồ tức xịt khói lỗ tai. “Chung Trữ Hạ nàng còn có chuyện gì mà không dám làm đây hả?”
Trữ Hạ ngoan ngoãn lấy ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho A Mộc Đồ: “Lệnh bài đã bị Lạc tướng quân tịch thu rồi, còn miếng ngọc này ta trả cho ngài, sau này nhất định sẽ không dám trộm đi nữa.”
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, lòng A Mộc Đồ cũng mềm nhũn. Hắn cầm lấy ngọc bội thắt vào thắt lưng nàng, nói: “Vậy hãy giúp ta giữ nó thật tốt, thề cả đời này không được làm mất.”
Trữ Hạ cúi đầu nhìn miếng ngọc.
Mặc dù nàng không thể phân biệt được địa vị của các loại ngọc, nhưng chỉ nhìn vào màu sắc tinh khiết, ôn nhuận như nước, có thể phán đoán được giá trị của khối ngọc này không hề nhỏ.
Nhưng một miếng ngọc quý báu như thế, đối với Khế Sa Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-chien-ca/2174557/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.