Dịch giả: Thiên Ý
Sau khi tạm biệt Tử Vụ, Trữ Hạ theo Bát Hoàn quay về cung của A Mộc Đồ, lúc này trời đã dần tối, nàng đuổi Bát Hoàn, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc.Nhét lộ phí vào trong người xong, nàng nhìn bốn phía, nhìn tới ngọc bội của A Mộc Đồ thì chần chừ một hồi lâu.
Nàng không thể lại tiếp tục trộm đồ của hắn được.
Nàng đặt miếng ngọc xuống bàn, nhìn thoáng qua một chút rồi quay người rời đi.
Đây là lần thứ hai nàng trốn ra khỏi hoàng cung Khế Sa nên đã nhớ rõ đường đi, tránh qua mấy tốp thị vệ, lúc vượt qua tường thành cuối cùng của hoàng cung, trong lòng nàng lại nảy sinh chút tình cảm không rõ.
Có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ thấy được đôi con ngươi màu lục của A Mộc Đồ nữa. Vị đế vương lạnh lùng, vô tình, thường xuyên cười nhếch miệng trước mặt nàng, rõ ràng luôn tức giận nhưng lại chẳng bao giờ nói gì…
Rủ mi xuống, nàng cười khẽ, không tự chủ được mà thở dài một hơi. Gần đây ánh mắt hắn luôn rất bi thương, không phải là nàng không hiểu mà là không dám nghĩ nhiều.
Trữ Hạ quay đầu lại nhìn tòa cung điện lần cuối.
“Nàng không nên quay đầu, Trữ Hạ.” Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Trữ Hạ cả kinh khi nhìn thấy hắn ở ngay đằng sau mình, một mình đứng trên mái hiên. Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt hắn sáng long lanh.
Nàng vừa quay đầu lại, ý chí cuối cùng của hắn cũng tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-chien-ca/2174551/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.