Dịch giả: Thiên Ý
"Xin lỗi nhé, Tam công tử. Ta nhớ rằng đã từng nói với ngươi, sau khi ta nhận tiền, ngươi nhận người thì coi như giao dịch của chúng ta đã xong, từ đó về sau không còn liên quan gì nữa. Người đã giao cho ngươi, ngươi phải biết cách trông coi, chẳng lẽ ngươi bỏ qua rồi, ta lại có thể bỏ qua mỹ nhân như thế này sao?” Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, Tần Thiên Sinh vẫn đứng tại chỗ, cười như không có gì xảy ra.“Vậy hãy để cho ta nhìn xem, Tần Vô Ảnh danh chấn thiên hạ có bản lĩnh thần thông gì mà có thể cướp người từ chỗ ta?” Thiếu niên kia giọng nói còn có chút non nớt mà nói, rõ ràng không phải là giả giọng như lần trước nữa.
Trữ Hạ thật sự hồ đồ rồi.
Thứ nhất, thiếu niên này nhất định không phải người của Lôi Nhược Nguyệt. Nhưng nếu không phải, liệu người nào có thể hận Chung Trữ Hạ nàng như thế? Nếu nói là hận, vậy tại sao trong bảy ngày này cũng không giết chết nàng? Mà có thể thấy, Tần Thiên Sinh để nàng ở đây bảy ngày có lẽ cũng vì biết thiếu niên này không giết nàng. Thế nhưng tại sao lại như vậy?
Thứ hai, thiếu niên gọi Tần Thiên Sinh là Tần Vô Ảnh, cái tên này sao lại nghe quen đến thế…
Người của thiếu niên mang mặt nạ đã kéo căng dây cung, Trữ Hạ thì vẫn đang cố nhớ xem đã nghe cái tên Tần Vô Ảnh ở đâu.
Tần Vô Ảnh…
Tần… Vô Ảnh…
Chính là Phi đao vô ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-chien-ca/2174542/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.