Dịch giả: Thiên Ý
Cây lớn có thể tránh bão không?
Có thể đấy. Một cái xe hoàng kim rực rỡ như thế đi trên đường vậy mà lại không gặp được một tên giặc cướp nào, khiến cho Long Gia nhàm chán mà nhảy loạn lên gọi bậy.
Hắn ngồi xếp bằng trong xe, hai tay ôm gối, chống má nhìn ra ngoài, hỏi Lưu Tịch: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Thành Đô Linh.”
Vì nghe nói A Mộc Đồ đã về thành Đô Linh, lúc trước là người của hắn đã bắt giữ Trữ Hạ nên có thể nàng cũng đã bị hắn đưa về đó rồi.
“A.” Gia Long nhàm chán nằm kềnh xuống, hai tay gối lên đầu, bỗng nhiên xe xóc nảy một cái làm hắn ngồi phắt dậy, hưng phấn hỏi: “A, có chuyện gì thế?”
Lưu Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu gia hỏa này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lần này thì Gia Long đã được mãn nguyện rồi.
Lưu Tịch kéo rèm xe ra, chỉ thấy trên sườn núi phía đông có đông nghịt người đang đứng.
Ít nhất cũng có tới bốn, năm mươi người, tất cả đều mang đao thương, không phải thổ phỉ thì cũng là sơn tặc.
Gia Long rút kiếm vàng của hắn ra, hiên ngang lẫm liệt nói: “Mỹ nhân, để ta bảo vệ ngươi.”
May mà Lưu Tịch nhanh tay kéo hắn lại.
Thị vệ đằng sau đã xuống xe, tay nắm chặt vũ khí, ngay cả phu xe cũng không phải người bình thường, trấn tĩnh ôm quyền nói: “Các vị anh hùng, chủ tử nhà chúng ta có việc đi ngang đây, mong rằng mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-chien-ca/2174498/quyen-3-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.