Trong mấy ngày dự thịnh hội thì Lăng Tri đã đến phòng Diệp Nghi rất nhiều lần, nhưng chỉ vài ngày trôi qua thôi mà cảnh nay đã khác xưa.
Thời tiết đầu thu tuy không lạnh lắm nhưng nhiệt độ cũng đã thấp hơn trước đây nhiều, thế nhưng, bước vào trong phòng lại là một cảm giác ấm áp hoàn toàn khác biệt. Lăng Tri dáo dác nhìn quanh, xuyên qua vô số lớp màn lụa nàng dễ dàng nhìn thấy hai bóng người ở giữa phòng. Một người thì đang canh giữ chậu than, người còn lại đang đứng bên mép giường, cẩn thận từng bước đỡ Diệp Nghi ngồi dậy.
Diệp Nghi nửa nằm trên giường, khoác lên mình chiếc áo ngoài màu trắng rộng rãi, mặt mày chàng trắng bệch như tờ giấy, bộ dáng nom như thể đứng dậy cũng không đứng nổi mà phải nhờ hạ nhân giúp sức.
Đã bao giờ Lăng Tri nhìn thấy Diệp Nghi yếu ớt như vậy đâu, nàng ngẩn ngơ nhìn cảnh này, nắm chặt hai bàn tay giấu bên trong tay áo, nhìn chàng chằm chằm với ánh mắt đầy sự quan tâm.
Nàng không muốn quấy rầy Diệp Nghi nên chỉ dừng bước ở cửa chứ không đi vào, nàng khẽ chau mày, chờ Diệp Nghi uống xong bát thuốc và hạ nhân đều đã lui xuống thì nàng mới từ tốn vào trong.
Hình như Diệp Nghi không nhận ra sự hiện diện của nàng, chàng ôm ngực họ nhẹ một tiếng.
Bước chân Lăng Tri dừng lại lần thứ hai.
Không lâu sau, Bùi Thù và Tạ Tẫn Hoan cũng đã đến đông đủ. Vừa vào phòng một cái là Tạ Tẫn Hoan đã vội nhìn người trên giường rồi nói: "Công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tuong-so/461970/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.