“Hôm nay là ngày gì?” Nghe Dung Chỉ hỏi vậy, Sở Ngọc hơi sửng sốt. Suy nghĩ một chút, nàng nghiêm túc nói: “Hôm nay là ngày mười tám tháng chín… Ách, là ngày hoàng đế khai quốc của La Mã, Augustus từ trần?” Nói xong nàng mới kịp phản ứng: “Nhưng mà, hoàng đế khai quốc La Mã liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa đó là tính theo dương lịch, còn hiện giờ chúng ta dùng âm lịch cơ mà!” Nhìn Dung Chỉ đang cười chế giễu, mặt Sở Ngọc ửng đỏ, nàng xoay người bất mãn: “Thôi đừng ra vẻ bí mật nữa, nói thẳng đi! Ta thừa nhận trí nhớ mình không được tốt bằng chàng! Hôm nay là ngày gì?” Hóa ra nàng lại bị hắn đùa bỡn? Dung Chỉ cười cười, bước đến nắm lấy tay nàng. Sở Ngọc ngúng nguẩy, nhưng không tránh né, để cho hắn cầm tay. “Đi theo ta!” Hắn nói khẽ. Dung Chỉ nắm tay nàng, trở về nhà. Bọn họ ở một gian nhà dưới chân núi. Mấy ngày trước, lúc du ngoạn qua đây, Dung Chỉ yêu thích cảnh trí thanh u bèn chặt trúc, dựng một gian nhà đơn giản. Đẩy cửa bước vào, Sở Ngọc bỗng thấy hoa mắt. Một bàn tay trắng trẻo che kín tầm nhìn của nàng, bên tai truyền đến tiếng Dung Chỉ thủ thỉ: “Rồi nàng sẽ biết!” Bị bịt mắt, Sở Ngọc chỉ nhìn thấy lòng bàn tay hắn, cảm thấy hơi sốt ruột định cất tiếng hỏi, nhưng lúc này Dung Chỉ cũng đã vào nhà, đóng cửa lại. Tuy không hiểu “trong hồ lô chứa thuốc gì” nhưng Sở Ngọc vẫn nhịn được hiếu kỳ, ngoan ngoãn nhắm mắt, chỉ nghe thấy tiếng Dung Chỉ đi lại trong phòng, phát ra vài âm thanh. Lát sau, tiếng cười khẽ và nói nhỏ lần thứ hai truyền tới: “Được rồi!” Sở Ngọc từ từ mở mắt ra. Trước mắt tối đen. Tất cả cửa chính, cửa sổ đều đã đóng lại, bóng đen dày đặc, hầu như không nhìn thấy thứ gì. Nàng còn đang nghi hoặc, giữa bóng tối đột nhiên có ánh lửa. Ánh sáng ấm áp rạng ngời nhanh chóng lan tỏa. Thứ đầu tiên được chiếu sáng, là ánh mắt trầm tĩnh, dịu dàng, cười lấp láy của Dung Chỉ. Dung Chỉ giơ bó đuốc về phía chiếc bàn tròn trước mặt, ấn nhẹ cổ tay. Một cây nến được thắp lên, chiếu sáng mặt bàn. Chính giữa bàn là một chiếc bánh ngọt hình tròn, được làm rất khéo léo. Phần dưới bánh là màu vàng vốn có, mặt trên là màu trắng của bơ sữa, phần cạnh được trang trí điểm xuyết bằng hoa quả. Một ngọn nến dài nhỏ cắm ở giữa chiếc bánh. Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn, không hề chớp mắt. Trong phút chốc, dường như nàng được trở lại thế kỷ hai mươi mốt, mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nàng không chết, không xa lìa người thân, không đến thời đại này, cũng chưa từng gặp Dung Chỉ. Nhưng cũng trong phút chốc, nàng giật mình tỉnh lại giữa ảo giác, trong ngực khuấy động một cảm giác không thể gọi tên, có lẽ là hoài niệm và mất mát. Khẽ thở dài, nàng quay lại nhìn Dung Chỉ, lúc này đã đến bên nàng: “Tay chàng bị thương, là vì làm cái này?” Hai ngày nay, thỉnh thoảng Dung Chỉ lại biến mất, hóa ra là chuẩn bị bánh ngọt. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, giữ chặt tay nàng, dịu dàng nói: “Ta lấy sinh nhật dương lịch của nàng hơn một ngàn năm sau tính ngược trở về, chuyển sang âm lịch thì chính là hôm nay. Sau hôm nay hơn một ngàn năm, nàng sẽ mở mắt chào đời!” Đôi mắt hắn ẩn chứa ý cười: “Ta biết về sau, để kỷ niệm sinh nhật thường ăn bánh ngọt nên thử làm một cái. Nàng cũng biết là vị giác của ta không tốt, tất cả chỉ dựa vào suy đoán. Nếm thử xem có giống với bánh ngọt nàng đã từng ăn không?” Bánh thật sự rất ngon, không thể tưởng tượng là lần đầu thử nghiệm. Dung Chỉ quả thật có năng khiếu trời sinh, luôn tiếp cận những cái mới rất nhanh chóng, lại còn bày biện hoàn mỹ thế này… Nhìn qua có vẻ rất dễ dàng, nhưng nàng lại trông thấy vết thương trong lòng bàn tay hắn. Sao hắn lại bị thương? Hắn chưa từng học cách làm bánh, chỉ từ hình ảnh trên một vài bộ phim điện ảnh và truyền hình, cộng với vài dòng miêu tả ngắn ngủi trong chiếc vòng về thành phần và công thức… Phải chăng trong lúc thực hiện, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Sở Ngọc bối rối không biết phải làm sao, thấp giọng nói: “Không cần phí tâm như thế! Ngay cả ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng lâu lắm rồi ta không tổ chức sinh nhật chính thức!” Nàng nhìn lại, đối diện với cặp mắt ôn tồn của Dung Chỉ ở cự ly gần. Hắn nói khẽ: “Dù nàng không để ý, nhưng ngày này đối với ta rất quan trọng! Bởi vì vào ngày này, trên đời xuất hiện một Sở Ngọc, và nhiều năm sau, nàng đến trước mặt ta. Ta luôn cho rằng ông trời bất công, vận mệnh bạc bẽo. Nhưng bây giờ, ta lại cảm thấy ông trời rất ưu ái mình!” Đáy mắt Sở Ngọc nổi lên một tầng hơi nước, trong ánh sáng nến càng trở nên nhu hòa. Nàng giữ chặt tay Dung Chỉ, nhìn thấy trên cả hai tay hắn, từ lòng bàn tay đến các ngón tay có nhiều chỗ bị thương, hình như là bị bỏng: “Chàng muốn làm bánh ngọt, có thể đến hỏi ta, sao lại tự mình làm loạn thế này?” Nghe nàng oán hận, Dung Chỉ mỉm cười: “Trước lạ sau quen, dù sao cũng là tâm ý của ta, nàng đừng nghĩ ngợi! Nếu muốn cảm ơn ta, nên làm thế nào, hẳn là nàng biết rõ!” Nói xong câu cuối, ý cười của hắn trở nên giảo hoạt. Sở Ngọc lờ mờ đoán được điều hắn muốn nói, gương mặt đỏ ửng, vội vàng lùi về phía sau mấy bước. Dung Chỉ cười tươi sáng lạn, lúc này nhìn thật xấu xa: “Lần gần đây nhất… là vào hai tháng trước!” “Cái này… cơ thể chàng… chưa khỏe hẳn…” “Nàng biết ta chưa khỏe hẳn, vậy thì đừng làm ta mệt!...” “Chàng… chàng, chàng có ý gì?... “ “Chính là ý đó!” Sở Ngọc đỏ mặt quanh co nửa ngày, mà ý cười trên khuôn mặt Dung Chỉ vẫn không hề thay đổi. Thoáng nhìn thấy đôi tay hắn đầy vết thương, nàng bỗng chùng xuống, mềm lòng. Nàng dùng lực mím môi, mặt vẫn nóng rực như lửa thiêu, chậm rãi đến gần, cúi xuống nói: “Giơ tay lên!” “Hả?” Hai vành tai nàng đỏ bừng: “Chàng không giơ tay, làm sao ta… cởi áo… cho chàng được?” Dung Chỉ cười dài giơ tay lên. Liếc mắt nhìn mấy vết thương, bỗng nhiên cảm thấy lúc bánh ra lò, hắn đã quyết định rất đúng đắn! Vốn chỉ định trêu đùa mấy câu, không ngờ lần này kiếm chác được thật! Hắn xưa nay suy tính cẩn thận mới làm, chỉ là nướng cái bánh ngọt, làm sao có thể bị thương như thế được? Khắc vài dấu ấn trên người, chỉ vì muốn ghi dấu ấn trong lòng nàng, mãi mãi đừng quên. Ý cười trên môi Dung Chỉ càng đậm thì gương mặt Sở Ngọc càng hồng. Hai thân thể trùng điệp một chỗ trên giường trúc, mà đúng lúc đó, nến trên bánh ngọt cũng cháy hết, lóe lên vài cái rồi tắt hẳn. Về phần bánh ngọt sinh nhật… Ai còn quan tâm đến nó? *** Lúc Sở Ngọc tỉnh táo lại, một lần nữa rơi vào ngượng ngùng chán nản. Tuy sống cùng Dung Chỉ nhưng nàng vẫn lo lắng cho sức khỏe của hắn, lại thêm tính nàng e thẹn nên bấm ngón tay thì, mới chỉ có… hơn mười lần. Mà do nàng chủ động thì trừ lần đầu tiên, chính là lần này. Đã lâu như vậy nhưng nàng vẫn chưa hết xấu hổ, vẫn cảm thấy lập dị. Cố gắng trấn tĩnh, Sở Ngọc quay lại nhìn, đã thấy Dung Chỉ y phục chỉnh tề đứng bên giường, vẻ mặt sảng khoái. Thấy nàng quay sang, hắn nghiêng người hôn nhẹ lên má nàng, dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ! Hơn một ngàn năm sau, hôm nay là ngày nàng chào đời đấy!” Tuy lời nói hơi quái dị, nhưng trong lòng Sở Ngọc lại cảm thấy ấm áp. Nàng lườm nhanh Dung Chỉ một cái rồi hạ tầm mắt: “Đúng rồi, thế còn ngày sinh nhật của chàng?” Nàng cũng muốn chúc mừng hắn. Dung Chỉ cười cười không để ý: “Việc vô dụng như thế ta nhớ làm sao được? Hay là nàng cứ quyết định đi, nàng bảo có một ngày thì là có một ngày!” Dừng một chút, hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền cười cười với thâm ý: “Quà tặng sinh nhật, để cho ta chọn nhé?” Sở Ngọc vội vùi đầu vào chăn, từ trong khe hở truyền ra giọng nói giận dữ và xấu hổ: “Chàng đừng có mơ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]