Trong lòng Sở Ngọc hiểu rõ, nàng có thể phát hiện ra manh mối sự việc là do Dung Chỉ cố tình để cho nàng biết. Với tâm cơ của hắn, không thể để lộ sơ hở lớn như thế! Và sẽ không có chuyện Lưu Sưởng không trực tiếp gặp nàng, mà lại sai người đưa nàng đi gặp Dung Chỉ, còn hắn thì đã ngồi đợi sẵn ở đây. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Biệt viện này có bố cục tương tự Mộc Tuyết viên trong phủ công chúa ở Kiến Khang. Cũng là rừng trúc thanh u, một người áo trắng ngồi trên bệ đá dưới những tán trúc xanh rì. Nụ cười trong trẻo như nước, cặp mắt sâu không lường được. Cảnh tuy tương tự, nhưng người không còn giống ngày đó nữa. Nhìn thấy Sở Ngọc, Dung Chỉ không hề giải thích hành vi của mình, chỉ khẽ mỉm cười và quay sang nói với nàng một cách tự nhiên: “Ta có việc này muốn giao dịch với nàng, không biết nàng có đồng ý không?” Sở Ngọc mỉm cười với vẻ châm chọc: “Chẳng lẽ ta có thể cự tuyệt sao?” Trong khẩu khí, ngoài vẻ đùa cợt còn hơi uể oải. Hắn âm thầm quăng một tấm lưới khổng lồ, đợi nàng không hề hay biết mà chui vào. Lúc ở Lạc Dương là như thế, mà bây giờ ở Bình Thành cũng vậy. Chỗ nàng ở đã sớm nằm trong lòng bàn tay của hắn, mà những người hầu cẩn thận chu đáo trong nhà, e rằng cũng đều là tai mắt tâm phúc của hắn. Trong trạch viện mà nàng đang trú ngụ, trừ người và ngựa đưa từ Lạc Dương tới, thì có lẽ ngay đến một con muỗi nhỏ cũng mang họ Dung! Được lắm! Hắn thâu tóm mọi thứ, còn nàng thì không thể. Hắn có quyền cao chức trọng, còn nàng thì không. Với điều kiện chênh lệch như vậy, không hiểu nàng đáng giá gì ưu đồ của hắn? Tôn Ngộ Không dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Tổ Như Lai. Từ nam đến bắc, nàng chưa từng thoát khỏi bàn tay của hắn. Hừ, giỏi lắm sao? Khoảnh khắc nhìn thấy Dung Chỉ, Sở Ngọc liền quyết định thỏa hiệp. Đối mặt với một người như vậy, chạy không thoát, đấu không lại, mà đối phương còn mỉm cười ung dung vui vẻ, khiến nàng mất hết cả ý chí chiến đấu. Hiện tại Sở Ngọc nghĩ thông suốt rồi. Đã không chạy thoát thì không chạy nữa! Nàng nhận thua, nàng chịu khuất phục. Chờ đến khi nàng không còn giá trị lợi dụng nữa, thì Dung Chỉ sẽ chẳng thèm liếc mắt đến nàng đâu! Xem tình hình suốt một năm qua, cho thấy Dung Chỉ không có ý gây tổn hại gì đến nàng, thậm chí còn giúp đỡ bảo vệ. Vì lý do này, bây giờ nàng hoàn toàn không sợ hãi. Khi nói chuyện, Sở Ngọc chú ý đến một việc. Từ Kiến Khang đến Lạc Dương, Lạc Dương đến Bình Thành, trải qua vài ngàn dặm, thần kinh Sở Ngọc đã được rèn luyện kiên cường. Bây giờ, ngay cả khi Dung Chỉ biến thân như người Xayda thì nàng cũng sẽ không giật mình. Nhưng riêng chuyện này vẫn làm Sở Ngọc thoáng lắp bắp kinh hãi. Bởi vì bây giờ nàng mới phát hiện, Dung Chỉ không ở trong rừng trúc một mình, bên cạnh hắn còn có một người. Chỉ là vì người kia rất nhỏ, mà vừa rồi nàng lại tập trung toàn bộ tâm tư vào Dung Chỉ nên không để ý. Một em bé nằm cạnh Dung Chỉ, bị mấy tầng gấm trắng hoa lệ bao bọc thành hình tròn vo. Làn da trắng mịn mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan đầy đặn xinh xắn, nhất là cái miệng nhỏ đáng yêu. Hai cánh tay mũm mĩm ôm chặt lấy tay Dung Chỉ, còn hắn thỉnh thoảng lại duỗi ngón trêu chọc đứa nhỏ. So với đôi mắt sâu không thấy đáy của Dung Chỉ, cặp mắt em bé trong veo. Tuy cả hai đều đen láy, nhưng một đằng thì sâu thẳm hun hút, một đằng lại trong suốt hồn nhiên, như mặt gương thoáng phản chiếu hình ảnh rừng trúc xanh biếc. Sở Ngọc nhìn em bé chằm chằm, cố gắng tìm trên gương mặt xinh xắn kia dấu vết của Dung Chỉ. Em bé rất xinh, nhưng lại không hề giống hắn. Tìm tòi một hồi, nàng không kìm nén được sự hiếu kỳ, trực tiếp hỏi: “Con riêng của ngươi à?” Dung Chỉ cười cười với vẻ thần bí: “Cháu trai của ta!” Hắn vừa nói mấy chữ, Sở Ngọc liền hiểu ra thân phận của đứa bé. Thái hậu Phùng Đình là mẫu thân trên danh nghĩa của hoàng đế Bắc Ngụy – Thác Bạt Hoằng. Như vậy, Dung Chỉ là ông cậu trên danh nghĩa. Thác Bạt Hoằng trưởng thành sớm, tảo hôn và sớm có con, vì vậy con hắn trở thành cháu trai của Dung Chỉ. Đứa trẻ yếu ớt ngây thơ này, rất có khả năng là người thừa kế ngai vàng Bắc Ngụy, hiện tại nằm trong tay Dung Chỉ. Sở Ngọc nén nhịn sự chú ý với đứa trẻ, thu hồi tầm mắt rồi chuyển đề tài: “Trở lại chuyện chính, giao dịch gì vậy?” Dường như nàng có thể nhìn thấu một góc dã tâm của Dung Chỉ. Dù là em của thái hậu, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn với vị trí đó. Có lẽ, giang sơn như họa này là ván cờ lớn nhất của hắn, đứa trẻ cũng là một quân cờ, để cho hắn tiến tới cướp lấy… Nhưng, tất cả không liên quan gì đến nàng! Sở Ngọc bình tĩnh nghĩ. Hắn làm vua cũng được, làm giặc cũng không sao, đều không quan hệ gì với nàng. Nàng chấp nhận tạm thời làm một con cờ, đợi đến lúc có cơ hội rời khỏi đây, thì sẽ hoàn toàn thoát khỏi hắn. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Giao dịch này có liên quan đến Thiên Như Kính. Bây giờ hắn ở bên cạnh Thác Bạt Hoằng, mà ta không tiện ra mặt đối địch. Ta đoán rằng, hình như nàng biết về chiếc vòng đó hơn ta rất nhiều. Hãy nói cho ta những gì nàng biết, đợi đến khi ta đoạt được quyền lực ở Bắc Ngụy, thì giao dịch kết thúc!” Nghe hắn nói ra yêu cầu, Sở Ngọc vừa giật mình một chút liền cảm thấy thoải mái. Đây có lẽ là thứ duy nhất mà Dung Chỉ có thể âm mưu thu lượm từ nàng. Chỉ có điều, nàng vẫn hơi ngạc nhiên, thứ hắn muốn không phải là chuyện khó, vì sao lúc còn ở Lạc Dương không chịu nói thẳng? Thậm chí trước đó, lúc hắn đóng giả Quan Thương Hải, nàng hầu như không phòng bị, hắn hoàn toàn có thể gợi ý để nàng trực tiếp nói ra. Vì sao hắn cũng không làm? Không rõ vì sao, Sở Ngọc cảm giác không nên hỏi sâu hơn về chuyện này, vì vậy gắng áp chế nghi ngờ, trực tiếp nói đến điều kiện: “Tốt lắm! Vậy nếu ta nói cho ngươi biết, thì ngươi có thể cho ta cái gì?” Dung Chỉ mỉm cười. Trong cặp mắt tối đen phản chiếu bóng hình Sở Ngọc, sâu thẳm, ngưng đọng, chuyên chú: “Nàng muốn điều gì?” Sở Ngọc nhanh chóng thầm tính toán một lát, rồi ngước lên nhìn Dung Chỉ, mở miệng thăm dò: “Ta cũng không muốn quá nhiều! Thứ nhất là, quyền tự do cư trú ở Bắc Ngụy, điều này không quá phận chứ?” “Không quá phận!” “Thứ hai, sau khi chuyện thành công, ta hi vọng ngươi không xuất hiện trước mặt ta nữa, cũng đừng phái người đến quấy rầy ta!” Điều kiện này, Sở Ngọc vì chính mình mà nói ra. Nếu cứ tiếp tục đối mặt với Dung Chỉ, nàng rất khó có thể tự chủ bản thân. Ngay như lúc này, chỉ là ở cùng hắn một chỗ, mà trong lòng cứ lan tràn cảm giác khó tả. Cảm giác này tuy vẫn trong khả năng khống chế, nhưng Sở Ngọc rất không cam tâm. Chỉ khi hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, thì nàng mới có thể cắt đứt mọi vấn vương. Thấy Dung Chỉ trầm mặc không đáp, Sở Ngọc bình tĩnh tiếp tục nói: “Yêu cầu này của ta không quá đáng chứ? Vốn ngươi cũng chỉ muốn thăm dò Thiên Như Kính, chờ sau khi việc thành công, thì không cần đến ta nữa. Xem như ân oán đều xong, sau này không còn liên quan gì nữa. Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?” Không phải nàng đang giận dỗi, mà là xem xét thời thế, như vậy là tốt nhất. “…Rất tốt!” Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, chậm rãi cất tiếng. Hay cho câu “không còn liên quan gì nữa”! Hóa ra, có thể lạnh lùng đến mức này ư? Dung Chỉ nhìn Sở Ngọc, thấy trong mắt nàng đầy vẻ kiên quyết, lần đầu tiên cảm thấy lạnh cả người. Mùa hè sắp đến rồi, tiết trời ấm áp, vậy mà cảm giác lạnh buốt từ sâu trong linh hồn cứ thế phát tán bao trùm, thầm lặng, mơ hồ, nhưng đâu đâu cũng có. Hắn xưa nay bản tính kiên nhẫn vô cùng, không thể dao động. Chỉ cần là mục tiêu có lợi, thì cho dù bị bẻ gãy xương cốt, sinh mệnh hấp hối, hắn vẫn thấy ngọt ngào như mật chứ không hề đau đớn thống khổ. Nhờ lực khống chế vững vàng, mà hắn luôn thờ ơ với hết thảy. Trước giờ hắn không nghĩ, thế nhưng lại có một ngày. Người động tâm trước, rõ ràng là nàng, người ban đầu vô tình, rõ ràng là hắn. Vậy mà tại sao bây giờ, nàng bảo toàn nguyên vẹn rút lui, còn hắn thì không biết phải làm sao? Hắn nhẫn tâm đối với cơ thể mình, còn nàng lại nhẫn tâm với tình cảm của mình. Nếu người vô tình, thì ta từ bỏ. Dù đã từng thích thế nào thì cũng buông tay, không quan tâm, một đao chém xuống. Cũng không quay đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]