Trên bờ sông, xuất hiện người thứ ba. Trong lúc hai người đối đáp qua lại, người đó bước đến, chỉ còn cách khoảng mười thước, mà không ai phát hiện ra. Người đó khoảng hai tám, hai chín tuổi, tóc buộc lỏng, y phục thoải mái, hai mắt hơi hơi nhắm. Hắn tùy tiện ngáp một cái: “Hai vị thật là hăng hái! Đã muộn như vậy mà còn gặp gỡ nhàn nhã chuyện trò!” Vương Ý Chi nhìn thấy người kia, bật cười: “Thương Hải huynh đến đây làm gì vậy?” Tối nay nhìn thấy Dung Chỉ, biết mình bị Quan Thương Hải lừa gạt nhưng hắn không hề tức giận, mà vẫn cười hì hì đùa bỡn. Hắn và Dung Chỉ cầm kiếm không nói làm gì, nhưng Quan Thương Hải cũng giắt chiếc cần câu sau lưng. Quan Thương Hải cười ha ha: “Ta ấy à? Tất nhiên là đi câu cá. Tối nay gió lặng trăng sáng, rất thích hợp để thả mồi… Ý Chi, ngươi có chịu tiếp khách không đấy?” Hiểu rõ Quan Thương Hải đến để cứu mình, trong lòng Vương Ý Chi cảm kích, tra kiếm vào vỏ. Nhưng đồng thời, Dung Chỉ lại đột nhiên rút kiếm ra. Mũi kiếm chỉ xéo xuống đất, Dung Chỉ không nhìn Vương Ý Chi, mà nhìn thẳng Quan Thương Hải mỉm cười: “Thương Hải sư huynh muốn tới đây để làm khó ta?” Quan Thương Hải cười nói: “Sao có thể tính là làm khó? Chẳng qua ta chỉ đến câu cá thôi! Nhưng ngươi chớ làm mất hứng câu cá của ta, và chớ làm tổn hại đến bạn câu của ta!” Dù hắn thiên vị Dung Chỉ, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho Dung Chỉ giết Vương Ý Chi. Làn môi Dung Chỉ hơi mấp máy. Lần này Quan Thương Hải đến rõ ràng là để bảo vệ Vương Ý Chi, dựng trước mặt hắn một tấm lá chắn kiên cố. “Bạn câu”, lý do hoang đường như vậy mà cũng có thể nghĩ ra! Quan Thương Hải hiểu rõ Dung Chỉ. Ban ngày nghe Sở Ngọc và Dung Chỉ nói chuyện, buổi tối thấy Dung Chỉ ra ngoài, hắn liền hiểu ngay là sư đệ mình định làm gì. Vì vậy hắn nhanh chóng đuổi theo để bảo vệ Vương Ý Chi. Dung Chỉ cũng hiểu rõ Quan Thương Hải. Quan Thương Hải đã lấy lý do “bạn câu” là tỏ rõ quyết tâm bảo vệ Vương Ý Chi. Cả hai huynh đệ đều là những người tính tình “trong ngoài bất nhất”. Dung Chỉ có vẻ thanh tao nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật thì lòng dạ thâm sâu khó lường. Quan Thương Hải bề ngoài trầm ổn đáng tin cậy, hòa nhã dễ gần, nhưng bên trong lại khá là…vô lại. Nếu không, hắn sẽ không lấy cớ “giữ đạo hiếu” để từ chối Tiêu Biệt. Nhưng dù hắn vô lại, thì cũng dựa trên thực lực mạnh mẽ cao cường. Dù có bị người khác nhìn thấu, cũng không ai dám làm gì hắn. Bây giờ, chiêu này có tác dụng đối với Dung Chỉ. So với Dung Chỉ khó xử, thì Quan Thương Hải lại có vẻ rất ung dung thoải mái. Hắn chậm rãi nói: “Dung Chỉ sư đệ, bây giờ tuy võ nghệ của ngươi đã khôi phục, nhưng đừng quên, ta là người thế nào!” Chậm rãi nhấc cần câu trên lưng xuống, hắn nói đơn giản như trần thuật sự thực: “Phải, phụ thân ta đã từng nói, ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp, quỷ tài, kỳ tài, toàn tài…Lão nhân gia dùng một từ sợ chưa miêu tả hết, phải tìm thêm vài từ nữa để nói với ta… Nhưng ngươi là nhân tài cũng được, quỷ tài cũng được, kỳ tài cũng được, toàn tài cũng thế…” Hắn khẽ mỉm cười, khóe môi nhếch lên không phải kiêu ngạo, mà là cực kỳ vững vàng tự tin: “…Bây giờ, ngươi không địch lại ta!” Quan Thương Hải vừa tới, lập tức nắm cục diện trong tay. Võ nghệ của hắn đủ sức quét sạch hết thảy. Ngay cả là Dung Chỉ, cũng không thể đối chọi lại hắn. Dừng một chút, Quan Thương Hải thấp giọng: “Ý Chi, tạm thời lánh đi! Ta có vài lời muốn nói với sư đệ!” Vương Ý Chi khẽ gật đầu. Tuy hắn kinh ngạc về quan hệ giữa Quan Thương Hải và Dung Chỉ, nhưng cũng xoay người rời đi, để cho đôi huynh đệ này có không gian riêng tư chuyện trò. Vương Ý Chi vừa đi, Quan Thương Hải liền thở dài: “Dung Chỉ sư đệ, tối nay ngươi không nên tới đây! Giết người là biện pháp tốt, nhưng cũng là chủ ý tồi tệ!” Dung Chỉ im lặng trầm mặc. Không phải hắn không hiểu rõ điều đó, nhưng ngoại trừ biện pháp này, hắn không biết mình nên làm gì. Bên ngoài thì Thiên Như Kính xuất thủ ở kinh đô Bình Thành, bên trong thì bệnh tật cơ thể thỉnh thoảng lại phát tác. Trong ngoài cùng lúc vây khốn dày vò hắn, mà đúng lúc mấu chốt này, Vương Ý Chi lại ghé qua Lạc Dương, muốn mang Sở Ngọc đi… Hắn phải làm gì để yên tâm hơn? Phải làm gì để tiêu diệt nỗi bất an trong tận đáy lòng? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không sao tìm được biện pháp đối với Sở Ngọc. Nàng ở ngay trước mặt, mà hắn không thể chạm vào. Lần đầu tiên trong đời không biết phải làm sao, áp lực mạnh mẽ gấp gáp khiến hắn lựa chọn biện pháp cực đoan nhất, “diệt cỏ tận gốc”. Quan Thương Hải suy tư trong khoảnh khắc, dường như ngộ ra điều gì. Vẻ mặt hắn có chút thương hại: “Dung Chỉ, lòng ngươi rối loạn!” Dung Chỉ trước đây sẽ không dùng biện pháp cực đoan thô bạo như thế! Nếu có dùng, thì sẽ như sấm rền gió cuốn, tàn nhẫn dứt khoát, chứ không chờ đến lúc hắn đuổi tới ngăn cản. Ánh mắt Dung Chỉ trầm tĩnh. Trăng trên mặt sông phản chiếu ánh sáng vào cặp mắt sâu không lường được. Khuôn mặt hắn không biểu hiện điều gì, nhưng trong lòng lại hơi động đậy vì câu nói của Quan Thương Hải. Hắn không biết làm thế nào để giữ Sở Ngọc lại. Xưa nay hắn đa mưu túc trí, lòng dạ thâm sâu, muốn làm chuyện gì có thể nghĩ ra vô số thủ đoạn. Nhưng hắn lại không biết phải xuống tay với Sở Ngọc thế nào. Lần đầu tiên, bởi vì một người, mà không biết phải làm sao. Tất cả mưu kế suy nghĩ trôi theo dòng nước, không biện pháp nào dùng được, tâm trí chao đảo ngả nghiêng.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ kiên trì của hắn…tất cả hoàn toàn vô dụng. Làm gì cũng không thỏa đáng, nói điều gì cũng là sai… …Rốt cuộc không biết phải làm sao. Từ lúc nào, giữa vùng tuyết trắng mờ mịt, một bóng người áo đỏ như lửa cất lời nguyền oán độc thê lương: ông trời sẽ không để ngươi yên ổn tiêu dao như thế! Nhất định sẽ có một ngày! Đột nhiên, đồng tử mắt Dung Chỉ co rút lại. Lúc trước nghe thấy chỉ cười nhạo, bây giờ nhớ lại, thấy dường như đó là một loại ma chú đáng sợ, như một cuộn thừng gai tung hoành ngang dọc trói chặt lấy cơ thể hắn. Quan Thương Hải không để ý biến hóa nhỏ nhặt trên mặt Dung Chỉ, tiếp tục nói: “Ta giúp ngươi lừa người khác thì không sao, nhưng ngươi không thể giết Vương Ý Chi! Từ nay đến lúc hắn rời khỏi đây, ta quyết bảo vệ hắn. Nếu ngươi nắm chắc có thể thắng ta, thì cứ việc tiến tới!” Dung Chỉ khẽ gật đầu, không chút chần chừ thu kiếm xoay người, quay trở lại đường cũ. Hắn không phải đối thủ của Quan Thương Hải. Võ nghệ không bằng, chiêu thức cũng không địch lại, Quan Thương Hải trên cơ hắn. Không giết được Vương Ý Chi, hắn cũng chẳng ở đây thêm làm gì nữa. Dung Chỉ đi rất chậm, rất thong thả, bước chân bình ổn ung dung. Nhưng không hiểu sao nhìn từ đằng xa, Vương Ý Chi lại có ảo giác: bóng áo trắng mông lung nhạt nhòa dưới ánh trăng, giống như một khách bộ hành lạc lối đang mò mẫm tìm đường. *** Một đêm trôi qua. Sát ý lạnh lẽo trên dòng Lạc Thủy dưới ánh trăng mênh mông đã tan biến. Ngày hôm sau, lúc Sở Ngọc đến tìm “Quan Thương Hải”, trong đình viện là không khí ngày xuân ấm áp thanh nhã. Sở Ngọc nhẹ nhàng dạo quanh sân một vòng, cuối cùng tìm thấy “Quan Thương Hải” bên ao cá. “Buổi sáng tốt lành!” Tâm tình nàng cực tốt, gương mặt tươi tắn vui vẻ, giọng điệu hào hứng. Dung Chỉ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân Sở Ngọc đến gần, nhưng không quay đầu lại. Hắn tiếp tục động tác, rắc thức ăn cho cá, lát sau mới cất tiếng: “Ừ!” Sở Ngọc hoàn toàn không chú ý đến vẻ khác thường của Dung Chỉ, tiếp tục nói: “Ngày hôm qua ta về nhà nghĩ suốt một ngày, cuối cùng đã nghĩ xong!” Quyết định rồi, nàng như cởi bỏ tảng đá trong lòng, cả người nhẹ nhàng, vui vẻ hẳn: “Ta quyết định đi cùng Vương Ý Chi!” Nàng cao hứng, phấn chấn nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]