Chương trước
Chương sau
Vương Ý Chi đang chờ người, cuối cùng đối phương đã đến.
Bảy người xuyên qua màn mưa từ đằng xa chạy tới, người trước người sau. Mưa táp ướt sũng quần áo và trường kiếm của bọn họ.
Khi còn cách Vương Ý Chi khoảng hơn một trượng, bọn họ dừng lại, đứng dàn hàng, ba trước bốn sau, khuôn mặt hiện rõ vẻ phong sương mỏi mệt.
Vương Ý Chi vẫn ngồi thảnh thơi, ngước mắt lên khe khẽ mỉm cười. Ngay cả tại nơi hoang vu thôn dã này, khi hắn mỉm cười cũng giống như ngọc minh châu tỏa sáng, chân mày khóe mắt đầy vẻ ung dung phong độ của công tử quyền quý.
Nhìn Vương Ý Chi, cả bảy người không khỏi sửng sốt. Bọn họ cũng từng gặp nhiều người quý phái sang trọng, nhưng chưa từng thấy ai phong độ như người này, giống như ngọc quý rực rỡ giữa đám ngói vụn, như hạc giữa bầy gà.
Trong giờ phút sinh tử, mặt không biến sắc.
“Ta hơi mệt rồi!” Vương Ý Chi cất tiếng “Truy giết suốt từ Nam Tống đến Bắc Ngụy, các ngươi ngày càng được thể lấn tới! Ta vốn không muốn làm hại ai, nhưng bây giờ xem ra, cực chẳng đã phải ra tay thôi!” Lới hắn nói ung dung tao nhã, hòa quyện giữa sát ý và sự lịch lãm. Vì vậy, mặc dù hắn đang nêu tuyên ngôn đả thương người khác, vẫn chẳng có kẻ nào nâng cao cảnh giác.
Vương Ý Chi còn chưa dứt lời, liền có một thích khách cảm thấy hoa mắt, cổ chợt lành lạnh. Hình ảnh cuối cùng mà tên đó nhìn thấy, là ánh mắt bình thản của Vương Ý Chi.
Hắn xuất thủ lúc nào vậy?
Lúc ngã xuống, thích khách vẫn còn đang thắc mắc.
Lúc thích khách ngã xuống, Vương Ý Chi vứt bỏ thanh đoản kiếm, thuận theo cơ thể tên kia đang đổ gục, đoạt lấy trường kiếm của hắn. Đoản kiếm là hắn tình cờ nhặt được, nếu có thể thay một cái tốt hơn, tất nhiên là hắn không khách sáo!
Cầm thanh kiếm, Vương Ý Chi lại khẽ cong khóe miệng, đạp chân một nhịp chĩa thẳng kiếm sang tên thích khách thứ hai. Mặc dù là chiêu sát thủ, nhưng động tác của hắn vẫn mang vẻ tao nhã bẩm sinh của công tử tôn quý, giống như vừa bẻ một nhành liễu rồi chuyển tay tặng cho người ta.
Lại một nét thoáng hiện trên cổ, trong ánh mắt không thể tin được của đối phương, giải quyết tiếp tên thứ hai.
Đến tên thứ ba, rốt cuộc tên kia phản ứng kịp, thoát chết trong tích tắc, chỉ lưu lại một vết máu ở bờ vai. Vương Ý Chi cười cười có ý tiếc rẻ, lại xoay cổ tay đâm sang tên thứ tư.
Không sao ngờ được! Vị quý công tử trông đơn giản thế này đột nhiên lại biến thành sát tinh, trong nháy mắt giết luôn hai người. Bọn chúng đuổi theo từ Nam Tống dến Bắc Ngụy, Vương Ý Chi không ngừng lẩn trốn tránh né, tận lực tìm đủ mọi cách để không phải giao tranh. Không ngờ, bỗng nhiên trong lúc này hắn lại phản công, hơn nữa, lại có kiếm thuật inh như vậy!
Màn mưa lạnh buốt vẫn rơi tí tách không ngừng nghỉ. Mưa táp trên nóc nhà, theo mái hiên nhỏ giọt xuống, khí lạnh cùng với hơi nước tầng tầng lớp lớp mờ mịt. Gương mặt Vương Ý Chi lúc này cũng đầy nước mưa. Tóc hắn ướt đẫm, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán càng làm nổi rõ khuôn mặt tuấn mỹ.
Trên người hắn đã có mấy vết thương. Máu từ vết thương chảy ra, hòa với nước mưa thấm vào quần áo, khiến y phục như có vài chỗ nhuộm màu hồng đậm.
Vương Ý Chi thở dài, rút thanh kiếm cắm sâu trên cổ đối phương ra, nhìn tên kia từ từ ngã xuống. Thi thể thứ năm.
Hơi cười cười, Vương Ý Chi bước qua xác người nằm dưới đất, tiến vào ngôi nhà tranh ở phía sau. Hắn chưa đến cửa, chiếc cửa gỗ cũ kỹ đã kẽo kẹt mở ra. Một nam tử đứng đó, người loang lổ máu khiến cho người ta khó nhận ra y phục trên người hắn là của tăng nhân. Giữa ấn đường là một vết chu sa đỏ rực, tóc trên đầu mới dài gần một phân.
Vương Ý Chi mỉm cười với tăng nhân: “Tịch Nhiên, sao lại ra đây? Vết thương của ngươi còn chưa lành, hãy vào trong nằm nghỉ đi!”
Ánh mắt Tịch Nhiên đảo qua người Vương Ý Chi, rồi lại nhìn đến những thi thể ở phía sau hắn, trong mắt xẹt một tia đau đớn: “Cư sĩ vì cứu ta mà tay đã nhuộm máu, làm tổn hại đến bản thân mình, hoàn toàn là lỗi của Tịch Nhiên này!”
Vương Ý Chi mỉm cười kéo Tịch Nhiên vào nhà, không để hắn phải nhìn những thi thể kia thêm nữa.
Nếu muốn thực sự truy vấn ngọn nguồn tội lỗi, thì Tịch Nhiên bị trọng thương, bị người ta truy giết đều là do hắn.
Lúc trước hắn phát hiện ra một vài điểm khác thường, muốn nhắc nhở Sở Ngọc. Nhưng khi đó hắn đang chuẩn bị rời đi nên thuận tiện phó thác lại cho Tịch Nhiên. Không ngờ giữa chừng phát sinh biến cố, khiến Tịch Nhiên bị liên lụy.
Tịch Nhiên thoát chết chạy trốn, nhưng có một nhóm người nhận dạng được hắn, đuổi theo truy sát đến tận Giang Lăng là nơi Vương Ý Chi đang tạm dừng chân.
Mặc dù thuở thiếu thời, Vương Ý Chi có học kiếm thuật nhưng xưa nay không thích giao đấu, gặp thích khách chỉ tìm cách tránh đi. Vừa lúc hắn quyết định rong ruổi đến Bắc Ngụy, liền dẫn Tịch Nhiên đi cùng. Không ngờ rằng, khi tiến vào Bắc Ngụy, bọn thích khách lúc trước chỉ lén ra tay, bây giờ công khai đuổi giết, không còn e ngại sợ sệt gì nữa khiến hắn phải nghiêm túc đối mặt với vấn đề.
Hắn quyết định đưa Tịch Nhiên đến nhà một người bạn thân ở Bắc Ngụy, để Tịch Nhiên có điều kiện dưỡng thương thật tốt. Nếu mang theo cả đám thích khách đến, sẽ làm liên lụy thêm một người bạn nữa, không tốt chút nào!
Không thể dùng lời, chỉ có dùng kiếm!
Tối nay, nơi này trở thành tử địa do hắn đặc biệt chuẩn bị!
Nhìn thần sắc trầm tư trên gương mặt Vương Ý Chi, Tịch Nhiên càng thêm hổ thẹn. Hắn biết rõ về Vương Ý Chi, xuất thân hiển quý nhưng chưa từng hại một mạng người nào. Hôm nay bằng hữu này chỉ vì hắn mà phá giới!
Bắt gặp ánh mắt của Tịch Nhiên, Vương Ý Chi liền hiểu ngay hắn đang nghĩ gì. Đặt Tịch Nhiên nằm xuống giường, hắn bật cười: “Giết thì giết, việc này xuất phát điểm là do ta! Chẳng lẽ chỉ vì đã giết người, ta không còn là Vương Ý Chi nữa sao?”
Vết thương của Tịch Nhiên vẫn không có tiến triển, cố gắng chống đỡ không dễ dàng gì. Thấy Vương Ý Chi tỏ vẻ thoải mái nhẹ nhàng, rốt cuộc hắn cũng yên tâm, lại nhắm mắt mê man.
Mỉm cười nhìn Tịch Nhiên ngủ say, Vương Ý Chi quay lại vách tường phía nam, là hướng về Kiến Khang, dường như có thể nhìn đến một phương trời xa xôi nào đó: “Công chúa, thấy thư ta để lại, nàng cũng phải phát giác ra chứ?”
Hắn không gấp gáp trở về Kiến Khang để cảnh báo cho Sở Ngọc. Tin tức lưu lại cho nàng đã nói đầy đủ. Hơn nữa, đối với Sở Ngọc, hắn vẫn luôn tin tưởng ở năng lực của nàng.
Chỉ có điều…
“Bắc Ngụy, Bắc Ngụy…” Vương Ý Chi thì thào hai lần, hàng mi cong dài khẽ rung rung.
Sau khi vào Bắc Ngụy, bọn thích khách không còn e sợ gì cả. Điều này phải chăng có nghĩa, bọn chúng đến từ chính Bắc Ngụy? Mà Dung Chỉ, liên quan gì với Bắc Ngụy?
“Dung Chỉ…”
***
“A tỷ…” Hơi lạnh bên ngoài tương phản với sự ấm áp mềm mại trong chăn gấm, khiến Lưu Tử Nghiệp không khỏi cuộn tròn, rụt đầu vào chăn.
Làn mi hắn nhíu chặt. Cho dù trong mơ, gương mặt vẫn hiện vẻ thống khổ bất an.
Trở mình, tiểu hoàng đế tàn khốc bạo ngược lẩm bẩm trong mộng: “A tỷ…đừng trách ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.