Vừa nhìn thấy Dung Chỉ, ánh mắt Sở Ngọc lập tức dán chặt. Không phải nàng để ý vẻ tuấn mỹ, mà trang phục của hắn lúc này, thật…có cá tính! Dung Chỉ nằm ngả trên bệ đá, lưng tựa vào cây ngô đồng. Dưới thân hắn là bốn tầng đệm bông, đắp trên người là khoảng vài ba tầng chăn nữa, khiến cho thân hình thon dài phong độ nhẹ nhàng của mỹ thiếu niên biến thành hình tròn. Sở Ngọc rất kiềm chế mới không dùng ánh mắt đếm kỹ xem trên người hắn bọc bao nhiêu tầng. Sở Ngọc trước đây xem một truyện cổ tích, nói về một hoàng tử muốn tìm vợ phải là công chúa chân chính. Kết quả chàng ta chọn lựa trong bao nhiêu công chúa cũng không tìm được ai. Một đêm trời mưa gió, có một cô gái đến xin ngủ nhờ, tự xưng là công chúa chân chính, thế là đích thân hoàng hậu chuẩn bị giường ngủ cho nàng. Hoàng hậu đặt lên giường một hạt đậu, rồi phủ lên đó hai mươi tầng nệm lông chim. Sáng hôm sau họ hỏi công chúa có ngủ ngon không, nàng nói suốt đêm không chợp mắt được, hình như dưới lưng có vật gì cộm lên khó chịu làm mình mẩy nàng thâm tím. Bởi vì có da thịt mềm mại nhạy cảm đến như thế, nàng ta chắc hẳn đúng là công chúa chân chính. (Truyện “Nàng công chúa và hạt đậu” của Andersen) Lúc này Sở Ngọc cũng rất muốn nhòm xuống dưới đống chăn nệm của Dung Chỉ xem có hạt đậu nào không. Gương mặt Dung Chỉ tái nhợt, đôi mắt tối đen, cả người bị quấn thành hình tròn bộ dáng khá buồn cười, như thể hắn là một tác phẩm nghệ thuật trân quý dễ vỡ, cần bọc bằng nhung tơ thật cẩn thận, không thể để tổn hại chút nào. Thấy vẻ kinh ngạc của Sở Ngọc, Dung Chỉ nhìn xuống thân thể mình, cười khổ: “Ta nói muốn ra hóng gió, A Thác liền nhất định đem ta biến thành bộ dạng thế này, khiến cho công chúa chê cười!” Vẻ mặt hắn thản nhiên tự tại, như thể chuyện ngày hôm qua chỉ là ảo giác. Sở Ngọc nhìn hắn khe khẽ mỉm cười: “Hắn cũng là muốn tốt cho ngươi, hiện tại ngươi thế này, gió lớn mấy cũng không thổi được. Chỉ có điều…chăn đệm dầy thế này, có đè nặng lên miệng vết thương không?” Chuyện ngày hôm qua, tất nhiên nàng không quên. Nhưng lúc này nàng không muốn thăm dò mục đích của Dung Chỉ, trước mắt cũng không thể chính thức trở mặt với hắn, cứ giả bộ như không biết gì là tốt nhất. Lúc này Sở Ngọc mới nhớ đến, nàng vẫn chưa gặp vị ấm sắc thuốc kiếm khách Hoa Thác, vội nhìn sang thân ảnh màu đỏ. Nàng tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nam nhân mặt tái nhợt, gầy như que củi, nhưng ánh vào tầm mắt vẫn là một màu đỏ tươi như lửa. Để miêu tả vẻ tuấn mỹ của Hoa Thác thật khó. Ngũ quan hắn nếu tách ra thì cũng bình thường, nhưng hội tụ ở hắn lại rất hài hòa, sáng sủa, tỏa ra phong thái kiêu ngạo. Phục trang đỏ tươi trên người hắn có thể gọi là diễm lệ, làn môi hơi nhợt nhạt, nhưng cặp lông mày sắc bén như mũi kiếm. Sở Ngọc hoàn toàn không nhận ra hắn là người ốm yếu thập tử nhất sinh phải cần đến dược liệu quý hiếm để bảo toàn mạng sống. Hoa Thác khoảng hai ba, hai bốn tuổi, tay cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm nhỏ dài, sáng lấp lánh ánh đỏ, không hiểu là do phản chiếu y phục đỏ trên người chủ nhân hay vốn dĩ có màu như vậy. Nhìn Sở Ngọc, Hoa Thác cười cuồng ngạo: “Trưởng công chúa điện hạ, hi vọng người quản chó bên cạnh cẩn thận, đừng thả ra để tùy tiện cắn người, kẻo có ngày người ta thịt mất đấy!” Trong lời nói của hắn, ý tứ chỉ gà mắng chó đã quá rõ ràng, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt Việt Tiệp Phi mà chửi mắng. Đối với sự nhục mạ này, tất nhiên là Việt Tiệp Phi không chịu được, hắn rút kiếm ra bay nhanh về phía Hoa Thác mà đâm tới. Điều Hoa Thác muốn chính là Việt Tiệp Phi chủ động xuất thủ. Hắn cười lạnh, cổ tay nhẹ run trụ giữ thế kiếm. Sau đó, cả hai đều không có ý thu tay, cùng kịch liệt đánh lên, càng đánh càng tiến ra xa, dường như quên mất Sở Ngọc và Dung Chỉ. Sở Ngọc không nhìn rõ động tác của bọn họ lắm, nhưng thấy Dung Chỉ có vẻ không quan tâm nên cũng đứng nhìn, tạm thời không can thiệp. Hôm qua Lưu Tang nói, nếu đánh nhau thì kẻ bại sẽ là Hoa Thác vì thể lực không khỏe, không thể đánh lâu. Hiện tại chính là cơ hội kiểm chứng xem điều đó có đúng không. Nàng định ngăn cản, nhưng rồi quyết định để bọn họ “đánh lâu”, sau khi xem ai thắng ai bại mới nói. Hoa Thác thì miệng lưỡi cay nghiệt ác độc, Việt Tiệp Phi thì dễ kích động, cả hai người bọn họ phải chịu giáo huấn cũng tốt. Thấy Dung Chỉ có vẻ nhàn rỗi, Sở Ngọc bèn đặt khay xuống cạnh bệ đá, mở nắp bát sứ ra nói: “Ta mang đến cho ngươi một bát cháo thuốc. Lúc này tranh thủ cháo còn nóng, ngươi hãy mau ăn đi”. Vẻ mặt Dung Chỉ hơi kỳ quặc, rồi lập tức nở nụ cười nhu hòa: “Đa tạ công chúa”. Hắn khẽ động đậy cơ thể, rồi đưa bên tay không bị thương ra cầm thìa, múc lấy nửa thìa cháo rồi chậm rãi đút vào miệng. Cháo thuốc đưa vào miệng, tay hắn dừng lại một chút. Sở Ngọc nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi, vội vàng hỏi: “Thế nào?” Có vấn đề gì sao? “Không” Dung Chỉ vân vê môi dưới, khẽ cười nói: “Ăn rất ngon, đa tạ công chúa đã phí tâm vì ta”. Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra: không sao thì tốt. Vừa rồi không hiểu sao nàng bỗng nghĩ trong cháo có độc. Trước cặp mắt chăm chú của Sở Ngọc, Dung Chỉ từ từ ăn từng thìa cháo. Lúc này trông hắn mỉm cười, an tĩnh, mềm mại và vô hại. Sở Ngọc nhìn hắn, trong lòng thở dài: nếu Dung Chỉ thật sự giống như vẻ ngoài vô hại này, thì có phải là tốt không. Nhưng nếu như thế, thì không phải là Dung Chỉ. Dung Chỉ ăn xong cháo thuốc, thì nghe tiếng hai người chiến đấu càng lúc càng to. Khuôn mặt Hoa Thác ửng đỏ, làm cho ngũ quan của hắn nhuốm vẻ ngang tàng diễm lệ. Tuy nhiên động tác của hắn lúc này không còn sắc bén nữa mà bắt đầu rối loạn. Rừng cây xung quanh hai người trở thành bãi chiến trường đổ nát, trúc và ngô đồng đứt đoạn từng mảnh vương vãi trên mặt đất. Sở Ngọc đang nghĩ không biết làm thế nào để lên tiếng ngăn cản hai người thì Dung Chỉ lại đi trước một bước. Hắn cũng không thèm nhìn hai người, đặt thìa xuống, cất tiếng chậm rãi: “Các ngươi nhất định phải phá hủy vườn của ta sao?” Sau lời nhắc nhở đó, âm điệu của hắn đột nhiên trầm xuống: “Hoa Thác, cái tội ăn nói hàm hồ của ngươi. Việt Tiệp Phi, ngươi muốn xả giận cũng đã xả rồi, các ngươi còn muốn thế nào nữa?” Dường như ngay lập tức, hai người đồng thời dừng tay. Hoa Thác một tay đỡ lồng ngực, thở gấp không thôi. Còn Việt Tiệp Phi, vẻ mặt không cam lòng nhưng dường như cố gắng đè nén tình cảm xuống. Sở Ngọc bưng khay lên, nói với Dung Chỉ: “Mấy ngày nay ngươi không được khỏe, ta sẽ sai Hoàn Viễn tạm thay ngươi xử lý công việc”. Dung Chỉ cười cười nói: “Tốt”. Vẻ mặt hắn thong dong bình tĩnh, dường như nhìn thấu hết thảy. Sở Ngọc nói muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn, thực tế là cắt giảm quyền lực, nhưng hắn hoàn toàn không có phản ứng gì. Sở Ngọc nói nhẹ nhàng: “Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng cho tốt”. Nếu nàng có thể biết được phần nào về mục đích của Dung Chỉ, nếu mà con người hắn dễ hiểu hơn thì có lẽ nàng đã không đề phòng hắn như thế. Lúc này nàng nghĩ, những việc mình làm liệu có đúng không. Kế hoạch đã vạch ra chu đáo rồi, nhưng giờ phút thực hiện, vẫn cảm thấy có chút không yên tâm. “Nếu ngươi thích cháo thuốc này, thì ta sẽ sai người nấu cho ngươi hàng ngày”. Nghe nàng nói như vậy, Dung Chỉ lại lộ vẻ kinh ngạc, hắn rì rì mở miệng nói: “Công chúa có biết công dụng của cháo thuốc không?” Chẳng lẽ không phải thuốc bổ sao? Sở Ngọc trong lòng hồ nghi, lại thấy hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Cháo này ngoài công dụng bổ dưỡng khí huyết còn được cho thêm vài dược liệu, để…bổ thận”. Bổ thận, nói trắng ra, là để tráng dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]