Nhìn theo bóng Bùi Thuật rời đi, Sở Ngọc bỗng nhớ ra một chuyện: nàng không biết hiện mình đang ở chỗ nào. Vừa mới gặp tình thế cấp bách, nàng không để ý đường sá, hiện tại lạc đường. Nhìn hai bên đường một chút, định nghĩ cách tìm đường, bỗng nhiên bên cạnh lại xuất hiện một bóng người, không thanh âm, quỷ mị. Nếu như chưa từng gặp nhiều trường hợp tương tự trong phủ công chúa, hẳn là nàng đã phải sợ hãi kêu lên. Người tới là Việt Tiệp Phi, không rõ vừa bị lạc ở đâu về. Hắn nhìn theo bóng Bùi Thuật hỏi: “Công chúa không muốn bắt người này về sao?” Theo trực giác Sở Ngọc đang định hỏi vì sao phải bắt về, lời chưa ra khỏi miệng, tâm bỗng thấu suốt lĩnh ngộ: sợ rằng Sơn Âm công chúa trước nay toàn sai Việt Tiệp Phi làm việc này. Trên đường nhìn thấy nam tử nào thuận mắt liền sai người đánh bất tỉnh mang về phủ. Bây giờ nhớ lại mới thấy bộ dáng Bùi Thuật khá được, chỉ có điều vào phủ công chúa khó mà có thể nổi bật, chỉ có thể tả bằng hai chữ “đoan chính” thôi. So sánh ưu khuyết điểm, Sở Ngọc bây giờ mới phát hiện, Sơn Âm công chúa dày công ẩn núp, bắt về toàn nam tử chất lượng tốt nhất, vậy mà lại bị nàng đuổi đi hơn một nửa. Dưới âm phủ Sơn Âm công chúa có linh thiêng, hẳn sẽ uất lên mà chết thêm lần nữa. “Không cần …” Sở Ngọc trong lòng thở dài, ngoài mặt thản nhiên nói, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: “Vừa rồi tại sao ngươi không giúp ta chạy thoát?” Xem tư thế này của Việt Tiệp Phi, tựa hồ chẳng bị lạc ở đâu mà vẫn ở ngay sau lưng nàng. Tại sao hắn không ra tay cứu giúp, chẳng lẽ muốn xem cười nhạo nàng một phen? Việt Tiệp Phi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ công chúa không thích như thế sao?” Sở Ngọc lặng thinh. Bởi vì nàng không hạ lệnh, nên Việt Tiệp Phi tưởng nàng vui thích khi bị truy đuổi. Đương thời, quả thật nhiều công tử danh môn có ham mê này, coi việc bị nhiều người quý mến đuổi theo là cực kỳ vinh quang, thậm chí còn cực đoan so sánh xem ai bị nhiều người đuổi theo hơn. Hai người chọn một đường nhỏ vắng lặng để quay trở về phủ. Đi qua một ngõ hẻm, Sở Ngọc nghe thấy ở đầu ngõ truyền ra tiếng quát mắng của phụ nữ: “Nếu chúng mày còn không nghe lời, tao sẽ gọi công chúa hư hỏng đến bắt đi”. Công chúa hư hỏng? Sở Ngọc trong lòng khẽ nhúc nhích, không tự chủ mà dừng lại. Nhìn vào ngõ hẻm, nàng thấy những căn nhà gỗ cao thấp không đều. có một phụ nữ khỏe mạnh, một tay cầm khăn lau, một tay chống nạnh mắng hai đứa bé bên cạnh. Hai đứa bé một trai một gái khoảng sáu bảy tuổi, chắc là đã lăn lộn trên nền đất một hồi, trông bẩn thỉu dơ dáy. Bé trai nghe thấy lời nói này lập tức sợ hãi co rúm người, còn bé gái lại không ngoan ngoãn nghe theo, dùng lời lẽ trẻ con phản bác lại: “Con không sợ, công chúa hư hỏng chỉ bắt con trai, không bắt con gái!” Công chúa hư hỏng trong lời bọn họ… Sở Ngọc có một dự cảm không ổn, hạ mắt nhìn về phía Việt Tiệp Phi. Ánh mắt đối phương khẳng định chắc chắn nhìn nàng: chính là nói nàng. Sở Ngọc cảm thấy khó thở. Sơn Âm công chúa đúng là ác danh bên ngoài, người ta còn lấy làm ngáo ộp để dọa trẻ con. Cũng may vừa rồi nàng không nói tên thật với Bùi Thuật, nếu không hắn giống như thỏ gặp sói, chắc sợ chạy mất dép. Dù sao nói đi nói lại, nàng muốn bắt nam nhân, cũng phải bắt những người cỡ Dung Chỉ, Hoàn Viễn…Chẳng lẽ lại bắt đứa trẻ con bẩn thỉu dơ dáy này sao? Người phụ nữ không dọa được đứa bé gái, lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: “Công chúa hư hỏng không bắt con gái, nhưng mà pháp sư yêu ma sẽ bắt. Hắn bắt cả hai chúng mày”. Bé gái vừa nghe, dường như cực kỳ dè chừng và sợ hãi, lập tức nghe lời. Mắt Sở Ngọc sáng lên, thầm nghĩ còn có người ác danh hơn nàng. Không biết pháp sư yêu ma là nhân vật nào, có sự tích kiệt xuất gì mà còn đem dọa trẻ con hiệu quả hơn cả tên nàng. Mang theo nghi vấn, Sở Ngọc trở lại phủ công chúa, kết thúc chuyến tham quan đầu voi đuôi chuột này. -------------- Sở Ngọc đứng tại ngưỡng cửa Mộc Tuyết viên. Đây là lần thứ hai nàng đến đây. Lần trước nàng đi lang thang thì bắt gặp Giang Yêm và Hoàn Viễn. Còn lần này, nàng “gặp chuyện thì ôm chân Phật”. (Gặp chuyện thì ôm chân Phật: ý nói có việc cần thì nhờ vả sự giúp đỡ) Tuy rằng nàng có kiến thức vượt qua ngàn năm, nhưng không thể hoàn toàn ỷ lại cái này. Do thời đại bất đồng, góc độ thưởng thức văn học cũng khác nhau. Nếu trong hội thi nàng làm một bài thơ tự do, thậm chí là thơ văn hiện đại, chỉ sợ không có mấy người thưởng thức nổi. Bởi vậy việc cấp bách là phải tìm hiểu khuynh hướng thi văn đang lưu hành hiện nay, cái này gọi là mài gươm trước khi ra trận. Nghe nói Tàng Thư các trong nội phủ đặt tại Mộc Tuyết viên của Dung Chỉ, Sở Ngọc trong lòng do dự không biết có nên tới hay không. Trong lòng còn do dự, nàng bất tri bất giác đã đến nơi này từ lúc nào. Đứng tại ngưỡng cửa, nàng cứ thế luẩn quẩn không thôi. Nàng có chút không dám gặp Dung Chỉ. Mấy ngày trước khi nàng còn bận tâm về sự tình trong phủ, khi đã xử lý xong các nam nhân khác, nàng quay sang hỏi hắn có muốn rời phủ không. Thiếu niên với ánh mắt cao nhã phảng phất không thể với tới này, con ngươi sâu thẳm không đáy chăm chú nhìn nàng, như cười như không, nhẹ nhàng chậm chạp nói một đoạn: "Phượng hề phượng hề quy cố hương Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng Thời vị ngô hề vô sở tương Hữu diện thục nữ tại khuê phường Thất nhĩ ngân hà, sầu ngã trường Hà duyên giao cảnh vi uyên ương Tương hiệt ương hề cộng cao tường" (Dịch nghĩa: Chim phượng, chim phượng về cố hương Ngao du bốn biển tìm chim hoàng Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng Hôm nay bước đến chốn thênh thang Có cô gái đẹp ở đài trang Nhà gần người xa não tâm tràng Ước gì giao kết đôi uyên ương Bay liệng cùng nhau thoả mọi đường (Bản dịch của Trúc Khê) Dịch thơ: Phượng quay về chốn cố hương Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng Bóng chim tăm cá, lỡ làng Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này Giai nhân gác ngọc lầu mây Khiến người quân tử đêm ngày tương tư Thầm mong chỉ thắm se tơ Uyên ương liền cánh ước mơ tung trời) Đây là lời của khúc nhạc “Phượng cầu hoàng”, đại ý nói gặp được giai nhân xinh đẹp, nhớ nàng khắc khoải, mong có ngày được cùng nàng kết đôi. Sở Ngọc không kìm được nhíu mày. Dung Chỉ có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn mượn khúc nhạc này để nói lên lòng ái mộ với Sơn Âm công chúa? Nhưng xem ra, con người Sơn Âm công chúa có đáng để ái mộ không? Hoặc, hắn là dạng người sủng nịnh giống Liễu Sắc, Mặc Hương? Nếu hắn là người như vậy, tại sao ánh mắt lại cao nhã đến thế? Dung mạo hắn rõ ràng không phải quá nổi trội. Không so với Liễu Sắc Mặc Hương, chỉ so với những nam sủng mà nàng đã đuổi đi, cũng có tới bảy tám người đẹp hơn hắn. Điều duy nhất khiến hắn khác biệt là thần tình cao nhã tựa như không thể với tới. Hắn trong đám người đó, không phản kháng cũng không nịnh nọt. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Sơn Âm công chúa coi trọng hắn? Bỗng dưng Sở Ngọc hiểu được, trong lòng nàng vốn vẫn kiêng kỵ Dung Chỉ. Từ khi xuyên qua đến nay, nàng chứng kiến đã nhiều người, Liễu Sắc Mặc Hương thì nịnh nọt lấy lòng, Hoàn Viễn ẩn nhẫn cao ngạo, Giang Yêm khí khái không biết mềm dẻo linh hoạt, hoặc là kẻ tiểu nhân như Thẩm Quang Tả. Nàng có thể nhìn thấu mặt nào đó của những người này. Chỉ cần biết người cầu mong điều gì, thì có thể nắm được nhược điểm của hắn. Dung Chỉ lại khác. Xem ra hắn không cần thứ gì, cái gì cũng không để ý, kể cả là tự do. Nếu Dung Chỉ là một phế vật ngu ngốc, không biết đúng sai thì điều này cũng không kỳ quái. Nhưng tâm tư hắn mẫn tuệ như vậy, xử lý công việc đâu ra đấy, thậm chí Hoàn Viễn còn muốn mượn sức hắn. Một người như vậy, sao lại cam tâm sống hao mòn với thân phận không rõ ràng tại một nơi tiếng xấu như phủ công chúa? Lại nghĩ đến khúc “Phượng cầu hoàng”, Sở Ngọc không tin vào tình cảm vớ vẩn. Dung Chỉ không phải là thực lòng yêu mến Sơn Âm công chúa đấy chứ? Với người này nàng khó mà tin được điều đó. Phải chăng, trong khúc “Phượng cầu hoàng” có một ẩn ý gì khác? Ý thức được mình đứng ở ngưỡng cửa quá lâu, Sở Ngọc cắn môi, đẩy cửa bước vào. Chỉ gặp bên trong là cả vườn thanh khí, dưới cây ngô đồng, trên bệ đá là một bóng người. Dung Chỉ quần áo trắng như mây, thẻ tre để ở bên cạnh. Hắn dựa lưng vào cây ngô đồng, cặp mắt sâu thẳm hàng ngày đang khép kín, tư thế ngủ thoải mái không hề phòng bị. Sở Ngọc nghĩ ngợi, rón rén nhẹ chân, hướng lầu các phía sau rừng đi tới. Lúc nàng đi qua chỗ Dung Chỉ, bước chân không rõ dẫm phải cái gì, nhất thời trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng động. Sở Ngọc cả kinh, chưa biết phải làm sao thì Dung Chỉ tỉnh lại. “A, là công chúa” Dung Chỉ lờ đờ uể oải như vẫn còn buồn ngủ, nhìn rõ là Sở Ngọc vẫn không đứng dậy hành lễ, chỉ cười hỏi: “Công chúa đến chỗ ta có việc gì sao?” Sở Ngọc chần chừ một chút rồi nói thẳng: “Ta muốn xem mấy tập thơ”. Dung Chỉ có chút kinh ngạc, thần tình khó lường nhìn nàng nói: “Ta nhớ rằng, công chúa từ trước đến nay không thích xem thơ văn”. Sở Ngọc chớp chớp mắt, không chút hoang mang nói: “Bây giờ ta muốn xem, không được sao?” Nàng biết Dung Chỉ đã bắt đầu sinh nghi, nhưng chỉ cần nàng không lưu lại chứng cớ xác thực thì không cần lo lắng. Lặng im trong khoảnh khắc, Dung Chỉ cười nói: “Nếu công chúa muốn tự mình tìm kiếm, sợ là không dễ dàng. Tốt nhất nên để ta đưa công chúa đi”. Đi đến Tàng Thư các, Sở Ngọc mới biết Dung Chỉ nói không dễ dàng là có ý gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]