Chương trước
Chương sau
Edit: gau5555

Beta: linhxu

Bóng đêm dày đặc đen như mực, thâm trầm biến hóa nhìn không rõ, trong Phó phủ, người đã ngủ, im lặng chỉ còn lại tiếng chim oanh ở trên nhánh cây khẽ hót “lạc lạc lạc lac”. Đột nhiên, có tiếng chó sủa, nhưng sau đó bóng đêm lại lập tức lâm vào trong yên tĩnh quỷ dị. Vừa lúc đó, bỗng nhiên có mấy bóng dáng màu đen nhảy lên tường vây, đi ở trên tường vây cao cao, thân nhẹ như yến, bước chân trầm ổn, vừa thấy đã biết là cao thủ. Một người trong đó, nhẹ nhàng cúi người một cái liền vững vàng dừng ở trong hậu viện. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút, sau khi xác định không có ai, bắt đầu rón ra rón rén đi trước, vài đồng mưu trên tường cũng nhẹ nhàng hạ xuống, ở phía sau che chở cho hắn.

Phó phủ này tuy rằng lớn, nhưng mà kết cấu bên trong lại rất rõ ràng, cho nên, chỉ chốc lát nhóm người áo đen này đã tìm được tiền viện. Người nọ núp ở sau một lùm cây màu xanh cẩn thận quan sát một chút, xác định không có người đi qua, liền lén lút đi vào bên cạnh cái giếng lớn, cái giếng này là nơi phó phủ thường xuyên lấy nước. Hắn từ trong ngực lấy ra đồ gì đó, lại cảnh giác ngẩng đầu nhìn bốn phía, đem gói giấy kia mở ra, dựa theo ánh trăng nhìn lại, đó là một nhúm bột phấn màu trắng, cắn cắn môi, chuẩn bị đổ vào trong nước. Không ngờ, không biết từ đâu, bỗng nhiên ám khí bay tới, với tốc độ cực nhanh, làm đánh rơi gói giấy xuống, bột phấn màu trắng rơi đầy trên mặt đất. Phía sau một gốc cây hạnh thật lớn, khuôn mặt tuấn tú đầu bóng lưỡng của hòa thượng thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn, không có rơi vào trong giếng, nếu không,chuyện sẽ lớn.

“Ai?” Người áo đen bịt mặt cúi đầu quát.

Ban đêm, A Căn ca nằm ở trên giường, trằn trọc, bên tai luôn vang lên câu nói kia của Phó Vân Ngọc, trong đầu cũng không ngừng mà hiện ra nụ cười cũng như cái nhăn mày của nàng, cùng với bóng lưng mất mát lúc rời đi, trong lòng cảm thấy rối rắm, nghĩ hết biện pháp, vẫn là không thể đi vào giấc ngủ. Vì thế, dựa theo ánh trăng mỏng manh, hắn đi tản bộ ở trong viện. Ai ngờ, vừa mới ngồi ở trong lương đình, chợt nghe thấy những tiếng bước chân rất nhỏ, cho nên, hắn ẩn núp, trốn đằng sau cây Hạnh. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, lại có mấy người bịt mặt áo đen xông vào, vị đầu lĩnh kia thật cẩn thận chuyển qua bên cạnh giếng, chuẩn bị đổ gì đó vào trong, hắn vừa thầm kêu không tốt, tiện tay nhặt một cục đá từ trên đất, hung hăng ném ra ngoài.

Ánh trăng chiếu vào một người đầu trọc , ở trong đêm khuya, phản xạ ra cho nên đặc biệt nhìn rõ. Chỉ thấy A Căn ca nhảy dựng lên, trong nháy mắt liền đứng ở trước mặt đám hắc y nhân kia, hắn tay không đánh nhau cùng bọn họ. thân thủ của A Căn ca vốn là số một số hai, chém giết cùng với đám cao thủ này, dù chưa chiếm được thượng phong, nhưng cũng ngang hàng. Trong lúc nhất thời, bên trong tiền viện đao quang kiếm ảnh, hàn khí bức người, lá cây trên ngọn cây dưới vũ khí sắc bén rơi xuống, cỏ cây chung quanh theo gió vù vù dựng lên. Bỗng nhiên, một nam tử áo đen che mặt thân hình gầy yếu thoát ly khỏi đội ngũ, không dấu vết chuyển qua bên cạnh, lúc thì chậm lúc thì nhanh, thúc một tiếng, một ánh sáng trắng chợt lóe mà qua.

Trong không khí truyền đến tiếng kêu rên, hình như là ai bị trúng một đao. Theo tiếng nhìn lại, A Căn ca sắc mặt cứng đờ, chau mày, động tác trên tay đã chậm lại, người ta dù sao cũng là người đông thế mạnh, dần dần hắn khó có thể chống lại, mắt thấy một thanh kiếm đang nghênh diện chem. xuống. Ngay tại chớp mắt kia, thanh kiếm đã bị chém thành hai khúc.

Mộ Dung Vân Đình đứng trước gió, cầm thanh kiếm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt khiếp người.

“Có thích khách!” Hắn hét lớn một tiếng, rồi cùng nhảy vào chém giết đám người áo đen. Thân thủ hắn thoăn thoắt, chiêu thức hay thay đổi, nhưng dù sao cũng vừa bị thương, kiếm khí không vững, bị một người áo đen trong đó tìm được nhược điểm, bọn họ người đông thế mạnh, vì thê hăn đã bị đâm một kiếm trên đùi.

Nhưng rất nhanh, đã kinh động đến hộ vệ của Phó phủ, tất cả đều cầm kiếm vọt lại đây, đám người áo đen kia biết tình huống không ổn, liền ba mươi sáu kế chạy là thượng sách! Chạy thoát!

Phó Vân Ngọc vốn chỉ mới ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài, một lát sau lại một tiếng kêu to, giống như có thích khách, vội vàng đánh thức Tiểu Liên ngủ ở gian ngoài, nhanh nhẹn từ trên giường xuống, cũng không kịp chờ phủ thêm áo khoác, vội vàng xông ra ngoài, muốn xem có chuyện gì. Thời điểm nàng đến hiện trường, thích khách đã chạy thoát, chỉ còn lại vài hộ vệ đang kiểm tra hiện trường, Phó chính đang hỏi A Căn ca về chuyện thích khách, còn Mộ Dung Vân Đình đứng hơi hơi cong người, biểu tình trên mặt có chút thống khổ, Tầm mắt Phó Vân Ngọc dời xuống phía tay hắn, liền thấy trên đùi hắn đã bị kiếm đâm bị thương, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, thịt lộ ra, cực dọa người.

“Vân Đình ca ca, huynh bị thương.” Phó Vân Ngọc cả kinh, liền chạy vội tới, giúp đỡ hắn.

Tiểu hòa thượng A Căn đang nhớ lại chi tiết lúc thích khách đến, bỗng nhiên thấy Phó Vân Ngọc mặc áo đơn chạy tới, trong lòng thế nhưng lại có cảm giác sung sướng, nhưng mà nàng lại thẳng tắp chạy đến bên cạnh nam tử kia, cảm giác sung sướng kia lại lập tức hóa thành tro tàn, bao phủ ở trong lòng, có một loại cảm giác mất mát mãnh liệt dâng lên.

“Ngọc nhi, đêm dài, cẩn thận cảm lạnh.” Mộ Dung Vân Đình vẫn chưa để ý đến thương thế của mình, chỉ là đau lòng nhìn nàng.

Ánh mắt này hấp dẫn sự chú ý của tiểu hòa thượng, nhìn thấy hắn(Mộ Dung Vân Đình) đối với nàng trân trọng như vậy, trong lòng càng không biết là tư vị gì, không yên lòng trả lời câu hỏi của Phó Chính.

“Tiểu Liên, nhanh đi mời đại phu.” Phó Vân Ngọc không tự giác liếc A Căn ca bên cạnh một cái, chưa kịp nhìn kỹ, lại bận rộn giúp đỡ Mộ Dung Vân Đình từ từ đi tới thềm đá, “Có đau không? Muốn để cho gia đinh nâng huynh vào nhà hay không, ta nhìn máu huynh chảy nhiều như vậy, chỉ sợ sẽ nghiêm trọng hơn.”

Giọn nói nàng ân cần, ánh mắt lại chăm chú nhìn trên người Mộ Dung Vân Đình, cùng với vừa rồi nhẹ nhàng hờ hững lướt qua mình, tất cả điều này, đều làm cho A Căn ca cảm thấy ê ẩm, ngực trái giống như bị đè nén khó chịu, cái loại cảm giác này giống như bị đặt trong đáy nước, rầu rĩ không hô hấp được.

“A Căn? Ngươi làm sao vậy?” Phó Chính thấy hắn ngây ngốc nhìn Ngọc nhi, không khỏi hỏi.

Phút chốc Hắn thu hồi ánh mắt lại, nhíu mày, lập tức cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất. Ngay cả như vậy, cũng không che giấu được biểu tình mất mát chợt lóe qua của hắn.

“Ngươi trúng ám khí ?” Phó chính thét một tiếng kinh hãi, thấy tai phải hắn ôm thắt lưng sườn, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

“Không có việc gì, chỉ là trúng một phát phi tiêu.”

Hắn giả bộ bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, ánh mắt về phía hai người đang ngồi hướng kia. Giờ phút này, hắn hy vọng cỡ nào Phó Vân Ngọc có thể giống như vừa rồi, vẻ mặt khẩn trương chạy tới đây giúp hắn, vì hắn gọi đại phu, hỏi hắn có đau hay không, mặc dù hắn có thể dùng nội lực bức cái phi tiêu kia ra.

Tê ~ A Căn ca hít một hơi lạnh, dồn nội lực, rút phi tiêu ra, nhưng mà, làm người ta kinh sợ chính là, máu trên tiêu kia, lại là màu đen !

“Phi tiêu có độc!” Tiếng Phó Chính nói, khuôn mặt già nua xuất hiện vô số nếp nhăn, “Mau, mau gọi Cố đại phu!”

Phó Vân Ngọc vốn đang ở một bên trấn an Mộ Dung Vân Đình bị thương, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô này của lão cha nàng, khôi phục tinh thần, liền vọt qua. Cho tới bây giờ đứng ở trước mặt A Căn ca, nàng mới phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú của hắn trắng bệch đến dọa người, môi mím lại, đôi lông mày đẹp gắt gao vào một chỗ.

“A Căn ca ca, huynh trúng độc ?” Nàng gọi to một tiếng duyên dáng, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.

A Căn ca trầm mặc nhìn con ngươi trong suốt của nàng, vừa rồi nàng nói câu kia, làm cho tim của hắn thoáng trấn tĩnh rất nhiều.

Phó Vân Ngọc thấy hắn không trả lời, thì cho là vô cùng đau đớn, lòng của nàng cũng thấp thỏm lo âu lên, liền tiếp tục hỏi: “A Căn ca ca, đau sao?”

“A Căn ca ca, đừng sợ, đại phu lập tức tới đây, ta đưa huynh trở về phòng trước.”

Chờ mong câu nói này đã lâu, đôi mày nhíu chặt kia của hắn chậm rãi thả lỏng, cắn chặt răng, lắc lắc đầu. Kỳ thật, hắn cảm giác được rõ ràng độc trên miệng vết thương đã bắt đầu lan ra, cho nên, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không dám động. Ánh mắt lo lắng của Phó Vân Ngọc, cùng với giọng nói thân thiết làm cho hắn vốn đang không khỏe trong lòng dần dần thối lui.

Phó chính chạy tới nhìn thương thế Mộ Dung Vân Đình một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn chỉ bị thương ngoài da, phỏng chừng tĩnh dưỡng một thời gian, chắc là không có gì đáng ngại, chính là, hòa thượng A Căn này không biết trúng độc gì, phải chờ Cố đại phu tới mới có thể biết, hy vọng đến lúc đó độc trong cơ thể không cần lan rộng

“A Căn ca ca, làm sao huynh lại gặp được bọn người áo đen đấy?”

A Căn ca giương mắt nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà, độc phát tán theo kinh mạch cho nên hắn không được phéo chậm trễ, vì thế hắn đành nhắm hai mắt lại, vận hành chân khí trong cơ thể, muốn đem một chút độc bức ra ngoài

Phó Vân Ngọc nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng đối với nàng lạnh lùng thản nhiên, bỗng nhiên cảm giác có một loại khí nóng bốc lên, trong lòng cũng có vẻ khó chịu. Sau khi nàng xuyên qua đến đây, không ai mà không thuận theo nàng, là muốn nàng cười, người nam nhân nào mà không tìm mọi cách nịnh nọt nàng, chưa từng có người nam nhân nào đối với nàng lạnh lùng như vậy? Cho dù là nàng theo đuổi, cũng không nên để mất tôn nghiêm chứ? Trong lòng càng nghĩ càng giận, lạnh lùng nói: “Vân Đình ca ca cũng bị trọng thương, nghe nói huynh ấy vì huynh nên mới bị trúng kiếm, A Căn ca ca huynh hẳn là nên cảm ơn mới đúng.”

A Căn ca đang vận khí vừa nghe những lời này, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, liền vận hành ba mươi hai chu thiên. Biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng lạnh, giống như băng tuyết tháng một, lông mày vừa mới giãn ra liền lập tức gắt gao níu chặt, bạc môi nhếch lên, giương mắt nhìn nàng một cái, trong đôi mắt kia chợt lóe lên tức giận không thể nhìn ra.

Đợi một hồi, Cố đại phu rốt cục cũng đến đây, ông ta bắt mạch cho A Căn ca trước, phát hiện độc đã được hắn dùng nội lực khống chế, phân phó hắn nhanh chóng trở về phòng, lại đi xem thương thế của Mộ Dung Vân Đình.

“A Căn ca ca, ta đỡ huynh trở về phòng.” Phó Vân Ngọc một tay đỡ thắt lưng hắn, tay kia thì giúp đỡ tay hắn. Nàng rốt cuộc cũng là tính tốt, cho nên tức giận vừa rồi đã sớm tiêu tan, nghe Cố đại phu phân phó, liền vội vã muốn dìu hắn trở về phòng nghỉ ngơi.

Động tác vô cùng thân thiết này của Phó Vân Ngọc này làm cho thân mình của hắn hơi hơi chấn động, ngay sau đó, loại tiếp xúc thân thể này tựa hồ làm cho thể xác và tinh thần của hắn đều cảm giác được sự thoải mái. Nhưng mà, ngay tại khi đó, trong đầu A Căn ca bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt nóng vội vừa rồi của nàng về phía Mộ Dung Vân Đình cùng cảnh tượng hai người bọn họ quan tâm lẫn nhau, bên tai cũng hiện lên câu nói vừa rồi của nàng, trong lòng không khỏi lạnh lùng, một cảm giác ghen tuông mãnh liệt xông lên.

“Không cần, ta tự đi, ngươi đi đỡ Vân Đình ca ca của ngươi đi.” Hắn đè thấp giọng, lạnh lùng nói, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Lời nói lộ ra cảm giác lạnh lẽo này, làm cho tâm Phó Vân Ngọc đang lo lắng chợt lạnh lại, sửng sốt một hồi, rút tay đang đặt ở trên lưng hắn về, khe khẽ thở dài, thối lui hai bước, nhìn hắn từng bước một chậm rãi đi. Nhìn cái lưng gầy yếu kia hơi cong lên một chút, nàng bỗng nhiên thấy đau lòng , đưa ánh mắt cho Tiểu Liên, để cho nàng giúp đỡ hắn trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.