Chương trước
Chương sau
“Chà, sáng nay cháu đi đâu?” Bà nội hỏi.

Bước chân của Tạ Lang chậm lại, “Không đi đâu hết…”

“Ồ.” Bà nội không nói nữa.

Nhưng Tạ Lang nghi ngờ bà nội đã biết việc cậu đến bờ sông Cửu Đường rồi, chắc chắn là vậy, vì trong chậu cá vàng có thêm một con cua nhỏ!

Có lẽ lão cha không chú ý đến chậu cá vàng, nhưng chắc chắn ông đã thấy đôi giày đầy nước bùn của cậu, nên suy đoán cậu đến bờ sông. Vậy…

Bà nội cúi đầu bước đi, ống quần rộng đung đưa qua lại, bước chân của bà có vẻ rảnh rỗi của người lớn tuổi.

“Bà nội, chúng ta sẽ đi ra hồ sao?” Tạ Lang hào hứng hỏi.

“Xuống hồ” chơi cũng vui, nói là hồ, thật ra chỉ là một ao nước rộng khoảng bốn năm mẫu, ầy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa ruộng đất của thôn này đều ở ven hồ, vì vậy nói ngắn gọn xuống đồng làm việc là “xuống hồ”.

Tuy cái thôn này không quá vắng vẻ, nhưng đối với một đứa trẻ thành phố như Tạ Lang, cuộc sống quê nhà không có Internet thật sự rất khó chịu… Cũng may có cái hồ này và bờ sông Cửu Đường để một đứa bé không gần gũi với thiên nhiên như cậu có thể vui vẻ lại, thỉnh thoảng có thể đến bờ sông bắt cá mò tôm, bơi lội lặn ngụm trong sông, à không, cậu còn chưa biết bơi, hơn nữa nếu bơi lội trong sông Cửu Đường sẽ xảy ra chuyện thật đó.

“Bà đi xem hoa màu trong ruộng một chút.” Bà nội nói câu này, thật sự là đang khẳng định suy đoán trong lòng Tạ Lang.

Tạ Lang không nhịn được hoan hô, “Được xuống hồ rồi!”

Bà nội tiếp tục đi về phía trước, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ của cháu trai.

“Tạ Lang!”

“Có người gọi cháu!” Tạ Lang nói.

“Là ai thế?” Bà nội hỏi, “Bà già rồi, không nghe được.”

Là Tống Tử Uyên!” Tạ Lang lớn tiếng nói, không hề nhận ra lúc bà nội nói mình già, ở khóe môi hiện ra vẻ cay đắng và thờ ơ.

“Vậy cháu đi tìm thằng bé chơi đi.” Bà nội nói, bà cũng không biết thật ra quan hệ của Tạ Lang và Tống Tử Uyên không tốt.

“Được rồi, vậy cháu đi đây!” Tạ Lang nói xong, liền chạy đi mất.

“Ừm, đi chơi đi, chú ý đừng đến bờ sông,” Bà nội đứng sau lưng Tạ Lang hô to.

“Hiểu rõ!” Tạ Lang cũng không quay lại, câu tiếp theo chính là, “Tống Tử Uyên, cậu thảm rồi!”



“Tiểu Lang, cậu thế nào, bị ông nội cậu mắng đúng không.” Tống Tử Uyên mười một tuổi cố gắng thể hiện vẻ mặt cao ngạo của người lớn, hừ hừ với Tạ Lang.

“Phì!” Tạ Lang rất tức tối, “Mắng cậu mới đúng, cậu cũng không cảm thấy ngại vì để tôi bị chửi một mình hả, nếu không phải vì em gái cậu, tôi sẽ bị mắng sao?”

“Ồ!” Tống Tử Uyên cố ý kéo dài giọng, cứ như thể điều này không hề liên quan đến cậu ấy.

“Cậu…” Tạ Lang kích động chỉ vào Tống Tử Uyên.

“Tôi.” Tống Tử Uyên lập tức dứt khoát đáp lại một chữ “Tôi”, vẻ mặt có thể gọi là ngạo kiều kinh điển, trên mặt viết “Là tôi đó, cậu có thể làm gì chứ?”

Hừ!” Tạ Lang thở dài một hơi, có vẻ dù có đánh cậu ấy một trận cũng không phải không thể hiểu!

“Cậu biết không?” Tạ Lang quyết định vẫn dùng lời nói để khiến cậu ấy “cảm động”, “Người ngông cuồng như cậu, nếu ở lớp chúng tôi đã sớm bị đánh cho ngoan ngoãn rồi!”

“Ủ uôi, giỏi thế.” Tống Tử Uyên không nhịn được cảm thấy buồn cười, thằng nhóc con mười tuổi, còn đánh nhau? Cười chết người…

“Hừ,” Tạ Lang đột nhiên nhớ đến điều gì đó, mỉm cười, “Không mang con cua nhỏ của cậu theo, cậu rất thất vọng hả.”

“Tôi.” Vẻ mặt Tống Tử Uyên thay đổi, nét khinh thường vừa rồi biến mất sạch sẽ.

“Cậu.” Tạ Lang học giọng điệu và vẻ mặt vừa rồi của Tống Tử Uyên, nhìn vẻ mặt lúng túng này của Tống Tử Uyên, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn nhiều.

“Tôi không so đo với cậu.” Tống Tử Uyên nghiêng đầu sang một bên, tức giận nói.

“Tôi không muốn để ý đến cậu nữa, tạm biệt!” Tạ Lang xoay người đi về phía bà nội vừa đi.

“Đừng.” Tống Tử Uyên nóng nảy, cậu ấy gọi Tạ Lang đến còn không phải để cười nhạo cậu sao.

Tạ Lang không hề do dự, đầu cũng không quay lấy một chút, tiếp tục đi theo con đường đất của thôn quê.

“Cậu quay lại đây, tôi có chuyện tìm cậu.” Tống Tử Uyên nhượng bộ, thêm chút cầu xin.

“Lừa quỷ à.” Tạ Lang khẽ nói thầm, không quan tâm đến Tống Tử Uyên, ánh mắt và giọng điệu vừa rồi của cậu ấy đã làm Tạ Lang tức giận rồi.

“Tôi…” Tống Tử Uyên chán nản gõ đầu mình một cái, thật ngốc, sao lại muốn cười nhạo Tạ Lang chứ? Vì sao không đòi con cua nhỏ trước rồi cười nhạo Tạ Lang sau chứ? Cậu ấy thật ngốc…

“Anh Lang, anh đi đâu vậy?” Trên tầng hai vang lên một giọng nói non nớt.

Tạ Lang dừng bước, quay lại nhìn.

“Là Tống Tử Nhiên à…” Tạ Lang lúng túng mỉm cười, gãi đầu, không biết nên nói chuyện với Tống Tử Nhiên thế nào.

Tống Tử Nhiên đứng trên ban công gọi một tiếng, “Chờ em xuống đó!”

Được rồi, cậu không thể làm gì khác ngoài việc chờ.

Tạ Lang không lộ ra vẻ mặt như gặp kẻ thù lớn, điều này khiến Tống Tử Uyên rất ngạc nhiên, phải biết rằng Tạ Lang luôn thấy xấu hổ khi nói chuyện với con gái.

Trong giây lát, Tống Tử Nhiên đã nhanh nhẹn xuống tầng, đi đến trước mặt Tạ Lang và anh trai.

“Đã lâu không gặp, anh Lang.” Tống Tử Nhiên mỉm cười với Tạ Lang.

“Đã, đã lâu không gặp.” Tạ Lang đỏ mặt, luống cuống tay chân chào hỏi.

Đã lâu không gặp cái đầu á, không phải sáng nay còn cùng bắt cá ở bờ sông sao? Tống Tử Uyên đứng ở bên cạnh trợn mắt lườm nguýt, hai người này thật là… không thể hiểu được.

Anh, anh đặt chậu cá vàng ở đâu rồi?” Tống Tử Nhiên đảo mắt nhìn cánh tay Tống Tử Uyên một cái, “Nhanh lấy ra, vừa rồi em không tìm được, em muốn thả con cua nhỏ mà anh Lang bắt cho em vào đó!”

Con cua nhỏ từ đâu ra? Tống Tử Uyên rất bất đắc dĩ, Tạ Lang không cho có được không? Nhưng em gái không biết rằng Tạ Lang quá keo kiệt. Không phải buổi sáng chỉ bị một con rắn hù dọa sao? Có đến mức không chia cho cậu ấy không? Cậu ấy không có thì thôi đi, ít nhất em gái cũng phải có chứ! Hừ, đồ keo kiệt…

Tạ Lang nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của Tống Tử Uyên, có lẽ cũng đoán được Tống Tử Uyên đang suy nghĩ điều gì, “Con cua nhỏ còn ở nhà anh, nhưng anh bị lão cha phát hiện, suýt nữa đánh chết anh…”

“Cái gì? Anh bị ông nội Tạ đánh một trận sao?” Tống Tử Nhiên ngạc nhiên hỏi.

“Hả? Cậu bị lão cha đánh một trận sao?” Rõ ràng Tống Tử Uyên thấy hơi hả hê, nhưng lại giả vờ thương tiếc, “Tôi đã sớm nói rồi, đừng đến bờ sông Cửu Đường chơi, kết quả cậu bị đánh rồi…”

“Cái gì,” Nghe được Tống Tử Uyên nói xong, Tạ Lang tức giận, “Lão cha của tôi còn nói nhất định phải tìm ra là ai đi với tôi, muốn đến nhà cậu ta giáo dục tử tế một chút, sao nào, cậu thấy đề nghị này thế nào?”

Tống Tử Uyên hít vào một hơi, “Đừng, không được để lão cha của cậu biết chuyện này, nếu một mình tôi đi chơi còn được, nhưng còn có em gái tôi nữa, điều này sẽ rất khó xử lý.”

“Ồ,” Không biết Tạ Lang học được giọng điệu này từ đâu, “Bây giờ biết sợ rồi sao!”

“Sợ sợ,” Tống Tử Uyên lập tức chịu thua, “Thật sự không được nói chuyện này ra.”

“Sợ thế là được rồi,” Tạ Lang nhìn Tống Tử Nhiên đang lo lắng ở bên cạnh, “Không sao, anh không nói việc hai người cùng đi với lão cha, chỉ nói anh tự đi.”

“Vậy anh bị đánh ở đâu rồi?” Tống Tử Nhiên lo lắng nhìn Tạ Lang.

Không bị đánh, anh chạy rất nhanh, anh tới để nói với hai người một tiếng, tuyệt đối không được để lộ ra dấu vết!” Tạ Lang chững chạc đàng hoàng nói.

Tống Tử Uyên im lặng một lúc mới nói, “Thành ngữ này không phải dùng như vậy đâu, cậu học Ngữ văn thế nào vậy?”

“Điều này không quan trọng,” Tạ Lang xua tay, cũng không muốn nói quá nhiều về việc thành ngữ, “Hai người nhân lúc chú Tống còn chưa về, nhanh đánh sạch đôi giày mà sáng nay làm bẩn đi, đừng để bị nhìn ra, hai người tự bàn bạc xem nên nói thế nào với chú Tống đi.”

“Không thành vấn đề.” Tống Tử Uyên thấy may mắn vì vừa rồi không chọc Tạ Lang tức giận đi mất, nếu không có ai nhắc nhở mình, nói không chừng em gái bị hỏi một chút sẽ sơ ý nói ra rồi.

“Bây giờ tôi đi về trước, có rảnh lại sang tìm hai cậu chơi.” Tạ Lang định đi.

“Chờ chút, tôi tiễn cậu về.” Tống Tử Uyên lên tiếng, quay lại nói với Tống Tử Nhiên: “Em về nhà dọn dẹp trước đi, anh đặt chậu cá vàng ở sau vườn, đừng tìm nữa,” Rồi hơi do dự một chút, cậu ấy, “Em gái, em nhanh quay về đi.”

“Được rồi,” Tống Tử Nhiên chép miệng, hơi mất hứng, “Vậy em lên tầng, anh Lang rảnh rỗi thì phải tìm em chơi đó!”

“Không thành vấn đề, em về đi.” Tạ Lang vội vàng vẫy tay.

“Ừm! Bái bai.” Tống Tử Nhiên nhìn hai người Tạ Tống đi xa.

“Đi thôi.” Tạ Lang nghiêng đầu, “Đi xa một chút lại nói tỉ mỉ.”

Đi.” Tống Tử Uyên gật đầu, vẻ mặt cưng chiều đối với em gái đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

Đi khoảng mấy chục mét, sau khi xác nhận Tống Tử Nhiên không nghe được nữa, Tạ Lang đi đến cạnh bờ ruộng ngồi xuống, “Cậu nói đi, phải đánh lại thằng nhóc kia thế nào đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.