“Chà, sáng nay cháu đi đâu?” Bà nội hỏi.
Bước chân của Tạ Lang chậm lại, “Không đi đâu hết…”
“Ồ.” Bà nội không nói nữa.
Nhưng Tạ Lang nghi ngờ bà nội đã biết việc cậu đến bờ sông Cửu Đường rồi, chắc chắn là vậy, vì trong chậu cá vàng có thêm một con cua nhỏ!
Có lẽ lão cha không chú ý đến chậu cá vàng, nhưng chắc chắn ông đã thấy đôi giày đầy nước bùn của cậu, nên suy đoán cậu đến bờ sông. Vậy…
Bà nội cúi đầu bước đi, ống quần rộng đung đưa qua lại, bước chân của bà có vẻ rảnh rỗi của người lớn tuổi.
“Bà nội, chúng ta sẽ đi ra hồ sao?” Tạ Lang hào hứng hỏi.
“Xuống hồ” chơi cũng vui, nói là hồ, thật ra chỉ là một ao nước rộng khoảng bốn năm mẫu, ầy, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa ruộng đất của thôn này đều ở ven hồ, vì vậy nói ngắn gọn xuống đồng làm việc là “xuống hồ”.
Tuy cái thôn này không quá vắng vẻ, nhưng đối với một đứa trẻ thành phố như Tạ Lang, cuộc sống quê nhà không có Internet thật sự rất khó chịu… Cũng may có cái hồ này và bờ sông Cửu Đường để một đứa bé không gần gũi với thiên nhiên như cậu có thể vui vẻ lại, thỉnh thoảng có thể đến bờ sông bắt cá mò tôm, bơi lội lặn ngụm trong sông, à không, cậu còn chưa biết bơi, hơn nữa nếu bơi lội trong sông Cửu Đường sẽ xảy ra chuyện thật đó.
“Bà đi xem hoa màu trong ruộng một chút.” Bà nội nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482946/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.