Chương trước
Chương sau
“Anh Lang, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!” Bên tai Tạ Lang đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Tống Tử Nhiên!

Tạ Lang cứng ngắc xoay người lại, “Ha ha, thật sự trùng hợp…”

“Trùng hợp cái gì? Đều ở trong căng tin Hoa Trung, tầng bốn và tầng năm là chỗ ăn cơm của giáo viên, xác suất gặp nhau ở cùng một tầng là một phần ba…” Đại Đầu đặt đũa xuống.

“Được đó, Đại Đầu, cậu cũng biết dùng phân tích xác suất à?” Tạ Lang nhìn Đại Đầu, sợ hãi than thở. Nếu lúc này Tống Tử Nhiên quan sát kỹ càng, sẽ phát hiện Tạ Lang đang nháy mắt ra hiệu với Đại Đầu.

Đại Đầu, làm sao bây giờ? Lông mày Tạ Lang run lên.

Sao mình biết được? Cậu tự giải quyết đi… Ánh mắt Đại Đầu hơi di chuyển một chút.

Tạ Lang không biết làm thế nào cho phải, nơi này là căng tin đấy, việc lần trước gặp được Tống Tử Nhiên lúc khai giảng đã bị cả trường biết đến rồi, chẳng lẽ còn định một lần nổi tiếng ở trong nhà ăn sao?

“Anh Lang, anh luôn ngồi ở bàn này ăn cơm sao?” Tống Tử Nhiên cắt ngang ánh mắt giao lưu của Tạ Lang và Đại Đầu, đương nhiên, cô cũng không biết bản thân khiến Tạ Lang cảm thấy rất phiền phức.

“Ầy, đúng, không sai, ăn ở đây.” Sau khi bối rối chưa nghĩ thêm được điều gì, Tạ Lang đành phải ăn ngay nói thật.

“Vậy,” Tống Tử Nhiên đảo mắt, “Cũng luôn ngồi ở bàn này à…”

Tạ Lang lập tức cảm thấy hơi không ổn, nhưng cũng không biết cảm giác nguy hiểm từ đâu tới.

Đúng lúc này, Sách Thiếu Ly ngồi đối diện Tạ Lang nhận ra mục đích thật sự của Tống Tử Nhiên, thế là anh ấy dứt khoát quyết định giúp Tạ Lang giải quyết khó khăn, “Không sai, Tạ Lang hẹn với chúng tôi, sau này luôn ngồi ở bàn này.”

Hoàn toàn không quan tâm Tạ Lang ngồi đối diện đang nhìn anh ấy chằm chằm, Sách Thiếu Ly tiếp tục ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.

Tình huống gì thế? Chẳng lẽ Sách Thiếu Ly không nhận ra sao? Trong lòng Tạ Lang bắt đầu sụp đổ, anh cũng không biết Sách Thiếu Ly và Đại Đầu đều có chung một suy nghĩ.

“Vậy thì tốt rồi, hì hì.” Tống Tử Nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng lên như có sao nhỏ.

Tạ Lang thấy đôi mắt Tống Tử Nhiên cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, trong lòng đột nhiên rung động, rất lâu rồi không nhìn thấy nụ cười thuần khiết như thế…

“Vậy,” Tống Tử Nhiên hơi do dự nói, “Anh Lang, sau này em có thể ăn cơm với anh không?”

Đúng như dự đoán.

Tạ Lang đặt đũa xuống, từ chối thế nào đây? Thật đau đầu…

Trong lúc lơ đãng, Tạ Lang nhìn thấy Phan Tử Di đang ngồi bên cạnh Sách Thiếu Ly, Phan Tử Di đang cúi đầu ăn cơm, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện.

Chờ một chút, nghĩ ra rồi!

“Khụ khụ khụ.” Tạ Lang ho khan ba tiếng, đây là ám hiệu mà anh và Đại Đầu đã giao hẹn trước. Ho ba tiếng có nghĩa là phải chú ý tình huống, căn cứ tình hình thực tế để phối hợp đánh du kích với Tạ Lang. Chiêu này là do Đại Đầu nghĩ ra, không biết đã giúp Tạ Lang thoát khỏi sự quấy rầy đòi hỏi của bao nhiêu cô gái mà không tổn hại chút lông tóc nào.

Đại Đầu ngồi bên phải Tạ Lang ngầm hiểu, Tạ Lang chậm rãi nói, “Anh không sao, chỉ là Sách Thiếu Ly và Đại Đầu có lẽ…”

Đại Đầu ngồi bên phải cũng gật đầu, “Anh cũng không sao, chỉ là Sách Thiếu Ly…”

“Hửm?!” Tạ Lang nhìn về phía Đại Đầu.

“À, nói sai rồi, anh có vấn đề!” Đại Đầu phản ứng lại.

“Tống Tử Nhiên? Anh có thể gọi em như vậy không?” Đại Đầu thử hỏi.

“Đương nhiên được.” Tống Tử Nhiên gật đầu, cảm thấy hơi không ổn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ như vậy.

“Được,” Đại Đầu giơ ngón tay cái lên, “Em gái Tử Nhiên thật thẳng thắn!”

Sau khi Đại Đầu nói xong, Sách Thiếu Ly và Phan Tử Di ngồi cùng một bàn với Tạ Lang ngồi bên cạnh Đại Đầu đều ngẩng đầu lên. Nhanh như vậy đã biến thành em gái Tử Nhiên rồi?

Thế nhưng, Đại Đầu cũng không hề cảm thấy có gì không ổn, nói tiếp: “Em gái Tử Nhiên, em đã thẳng thắn như thế, vậy anh cũng nói thẳng, em cũng biết, lúc con trai ăn cơm không quá,” Đại Đầu hơi khựng lại, “Cũng không muốn ăn cơm chung với con gái…”

“Vì sao?” Tống Tử Nhiên và Phan Tử Di đồng thanh.

“Ầy.” Đại Đầu không ngờ hai cô gái đều có phản ứng như thế, anh ấy hơi bất ngờ…

“Bởi vì, con trai mà, ăn cơm không nhã nhặn như con gái, vì vậy sợ mất mặt, hơn nữa có cô gái xinh đẹp như em ngồi cùng bàn với bọn anh, anh và Sách Thiếu Ly đều có áp lực rất lớn…” Vẻ mặt Đại Đầu hơi xám xịt. Tạ Lang ngồi bên cạnh đã không còn sức chửi mắng kỹ năng diễn của Đại Đầu nữa, anh ấy thật sự có thể cầm tượng Oscar bằng đồng rồi…

“Vì sao anh Lang lại không có áp lực lớn?” Tống Tử Nhiên khó hiểu.

Vào lúc này, Sách Thiếu Ly lại hỏi: “Vì sao mình có áp lực lớn?”

“…”Đại Đầu im lặng, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Phan Tử Di mỉm cười, lắc đầu, “Mình ăn xong rồi, đi trước đây, các cậu từ từ ăn.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.

“Ừm, đi đi.” Ba người còn lại đều xua tay, không ngờ động tác lại nhất trí.

“Đây là ai?” Tống Tử Nhiên đứng sau Sách Thiếu Ly, vừa hỏi vừa vỗ lưng Sách Thiếu Ly, “Bạn học, bạn có thể ngồi đối diện Đại Đầu không?”

Sách Thiếu Ly không nói gì thêm, chỉ chuyển vị trí trong ánh mắt khiếp sợ của Tạ Lang.

“Đúng rồi, cô gái vừa rồi là ai thế?” Sau khi ngồi xuống, Tống Tử Nhiên lại thờ ơ hỏi.

“Ha ha ha, cô ấy do Sách Thiếu Ly dẫn tới…” Tạ Lang thấy Tống Tử Nhiên không còn quấn lấy việc sau này ăn cơm chung nữa, vội vàng trả lời.

“À… Anh Lang, anh biết cô ấy sao?” Tống Tử Nhiên lại thờ ơ hỏi.

“Không biết, hình như là cạnh tranh vị trí ủy viên học tập, đúng không? Sách Thiếu Ly?” Tạ Lang không chắc chắn nên hỏi Sách Thiếu Ly.

Sách Thiếu Ly gật đầu. Đại Đầu ngồi đối diện anh ấy cũng thấy bó tay với Tạ Lang. Bạn tốt, cậu còn tưởng Tống Tử Nhiên đang để ý đến bạn học Phan Tử Di à?! Chỉ số EQ của cậu thật sự đáng cảm động đó!

“Ầy, em ăn chưa?” Tạ Lang hỏi Tống Tử Nhiên, nói lâu như vậy, cũng không thấy Tống Tử Nhiên ăn cơm!

“Ăn rồi, em ăn khá ít,” Đôi mắt to sáng lấp lánh của Tống Tử Nhiên đột nhiên nhìn thẳng Tạ Lang, “Cứ quyết định như vậy đi, em còn có việc, đi trước đây! Chiều nay em đến tìm anh, anh của em có chuyện muốn nói với anh.”

Hả?” Tạ Lang nghi ngờ lỗ tai của mình có nghe nhầm hay không, đây là tình huống gì thế? Quyết định cái gì hả? Tống Tử Uyên tìm anh có việc gì? Có chuyện gì cần để em gái của anh ấy đến nói với anh chứ? Anh ấy không thể tự đến tìm anh sao? Ôi, năm nay anh ấy đã lớp mười hai rồi, còn bận học tập. Không đúng, chẳng lẽ anh ấy không bị trường học gửi thông báo sao? Chắc vậy rồi, ôi, có IQ cao thật tốt, anh còn phải cố gắng…

Tạ Lang không khỏi than thở ở trong lòng, không nhìn thấy Tống Tử Nhiên đã đứng dậy định rời đi.

“Bái bai, anh Lang.” Tống Tử Nhiên đã đứng sau lưng Tạ Lang, vẫy tay một cách hoạt bát.

“Tạm biệt!” Tạ Lang đặt đũa xuống, đang muốn xoay người vẫy tay, thấy vẻ mặt uất ức của Tống Tử Nhiên, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Không đúng, bái bai!”

Thấy Tống Tử Nhiên vui vẻ rời đi, Tạ Lang dở khóc dở cười.

“Chậc chậc chậc,” Đại Đầu gật gù đắc ý, “Anh Lang, sau này em có thể ăn cơm với anh không?”

“Phụt.” Rõ ràng Sách Thiếu Ly bị Đại Đầu dọa sợ, vẻ mặt này, giọng điệu này, thật sự giống như đúc!

“Khụ khụ,” Tạ Lang cũng bị sặc, “Cậu có thể đừng ghê tởm như vậy không?”

“Ha ha ha, Tạ Lang, biết rõ đào hoa là gì rồi chứ!” Đại Đầu cũng không bắt chước Tống Tử Nhiên nữa mà tập trung trêu chọc bạn tốt.

“Đi sang bên cạnh đi,” Tạ Lang bê bát lên uống một ngụm canh, “Ôi chao, canh này khá ngon, còn có giăm bông thái hạt lựu đó!”

“Thật sao?” Đại Đầu lập tức hết hứng thú trêu chọc Tạ Lang, cũng bê bát canh trước mặt lên uống một ngụm, “Thật nóng!”

Tạ Lang ngồi bên cạnh cười ha ha, “Cậu chưa được tập luyện, đương nhiên nóng rồi.”

“Đúng thế, không phải ai cũng có ông nội hiểu trà đạo…” Đại Đầu nhớ tới ông nội của Tạ Lang, cũng hoảng sợ một hồi. Lúc trước ông nội Tạ nhìn trúng vị giác hơn người của Đại Đầu, còn định bồi dưỡng tử tế, nhưng sau khi phát hiện vị giác của Đại Đầu chỉ nhạy bén với đồ ăn, ông không còn ép buộc nữa.

Nhưng dù là như vậy, Đại Đầu vẫn bị dọa sợ, nguyên nhân rất rõ ràng, ông nội Tạ cho rằng Đại Đầu có thiên phú, có thể trực tiếp uống nước trà với nhiệt độ cao đến chín mươi độ C, sau đó…

“Ha ha ha, hôm nào về nhà, lại mời cậu uống trà!” Tạ Lang nói.

“Đừng đừng đừng, mình cũng không dám uống trà của nhà cậu, không cẩn thận, đầu lưỡi sẽ quen với độ nóng…” Đại Đầu vội vàng từ chối.

Xem ra Đại Đầu thật sự bị ông nội dọa sợ… Tạ Lang nhếch môi lên, cuối cùng đã lật lại một ván.

Trên đường trở về phòng học, Tạ Lang đề nghị thay đổi cách đánh cược với Đại Đầu. Đại Đầu suy nghĩ rồi đồng ý, dù sao luôn đánh cược như thế, sớm muộn gì cũng để lại “hậu họa”, ngay cả ví tiền của anh ấy cũng không tiêu nổi nữa!

“Vậy cậu nói xem thay đổi thế nào?” Đại Đầu hỏi vấn đề chính.

“Rất đơn giản, quy tắc đánh cược của chúng ta phải thay đổi theo thời gian và địa điểm, dù sao chân lý là phải có điều kiện, không thể đã hình thành thì không thay đổi, không thể bất cứ lúc nào cũng là chân lý…” Tạ Lang bắt đầu nói rõ nguyên nhân thay đổi quy tắc đánh cược.

“Dừng lại,” Đại Đầu đưa tay lắc lắc trước mặt Tạ Lang, “Cậu không sao chứ, nói nhiều như vậy làm gì? Mình nghe không hiểu…”

“Chủ nghĩa duy vật biện chứng.” Sách Thiếu Ly đi bên cạnh nói một câu.

Lợi hại, hai vị đại thần khoa Văn!” Đại Đầu sợ hãi than, “Dường như loại cặn bã không học được chính trị như mình hoàn toàn không thể hiểu được…”

“Ầy, nói đơn giản một chút,” Tạ Lang không bị lời nói của Đại Đầu kéo lệch chủ đề, “Không bằng đổi quy tắc cược thành người thua giúp người thắng mua cơm, như thế nào?”

“Ừm, ý tưởng này khá được,” Đại Đầu suy nghĩ, “Trưa nay mình cũng chạy đến sắp mất sức rồi…”

“Đã như vậy, cứ quyết định thế đi!” Tạ Lang hài lòng lắm, cuối cùng có thể từ bỏ quy tắc đánh cược trước kia mà bản thân khó mở miệng rồi!

“Nhưng số nợ của cậu trước đó, thật sự khó mà nói được!” Đại Đầu mỉm cười nhìn Tạ Lang.

Tạ Lang đã không còn cảm thấy ngạc nhiên vì thỉnh thoảng Đại Đầu có thể nhận ra suy nghĩ trong lòng anh.

“Thiếu Ly, cùng đánh cược đi, thế nào? Sẽ không để cậu thiệt thòi!” Tạ Lang thân thiện nói.

“Điều này, mình sẽ không chạy bộ, hơn nữa…” Sách Thiếu Ly còn chưa kịp nói ra quan điểm của bản thân rằng anh ấy thấy việc chạy bộ trước bữa ăn có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, thì đã bị Đại Đầu cắt ngang, “Không sao, cậu cược cùng mình, sẽ không thua đâu!”

“Ừm.” Sách Thiếu Ly nghĩ đến kỉ lục một trăm lần thua của Tạ Lang, nhẹ gật đầu.

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Nụ cười thoải mái vô tư của Đại Đầu đã khiến bạn học đi phía trước ngạc nhiên quay lại nhìn.

“Chú ý ảnh hưởng! Đại Đầu, cậu muốn nổi tiếng sao?” Tạ Lang bất đắc dĩ.

“Cậu không nói thì mình cũng quên mất, trên diễn đàn trường vẫn còn video của cậu đó!” Đại Đầu vỗ đầu một cái, “Mình trở về sẽ tải xuống máy tính của lớp, để mọi người cùng xem, thuận tiện tìm hiểu cậu một chút, nếu không sau này làm sao cậu có thể triển khai công việc được?”

“Cậu dám?!” Tay của Tạ Lang đã đặt lên gáy của Đại Đầu.

Chỉ đùa chút thôi, hắc hắc,” Đại Đầu vội vàng kéo tay Tạ Lang xuống, “Nhưng để mọi người làm quen một chút cũng rất tốt, không phải sao?”

“Không tốt!” Tạ Lang tỏ vẻ buồn phiền, “Trong đó chỉ có mình thì thôi, nhưng có cả Tống Tử Nhiên đấy, nếu cô ấy bị người ta tìm ra sẽ rất xấu hổ, mình phải giải thích với cha và anh trai của cô ấy thế nào?”

Nghe xong lời này, Đại Đầu nhìn thoáng qua Sách Thiếu Ly, hai người đều ngầm hiểu, gật đầu với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.