Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, hôm nay phải học tác phẩm văn cổ nào đây? Tạ Lang lật sách Ngữ văn, có lẽ là “Trần tình biểu”.
“Reng reng reng…” Chuông vào học vang lên, tất cả bọn họ đều ngồi thẳng người, yên lặng chờ giáo viên Ngữ văn vào lớp.
Một thầy giáo trung niên mập mạp cầm sách Ngữ văn đi đến cửa lớp ba, chẳng lẽ là ông ấy? Tạ Lang nhìn thoáng qua cửa sổ, trong lòng âm thầm nghĩ.
“Chào các em.” Thầy giáo này đi thẳng vào, đặt sách lên trên mặt bàn.
“Đứng dậy.” Lớp trưởng hô.
“Chào thầy!” Tất cả các bạn học cúi đầu.
Lúc cúi đầu, Đại Đầu còn nghĩ thầm, sao lại thế? Không phải nghe nói giáo viên Ngữ văn là một cô gái sao? Tình báo sai rồi à?
Đợi đến lúc tất cả học sinh ngồi xuống, thầy giáo mở miệng: “Thầy nghĩ, chắc chắn các em rất thất vọng, bởi vì thầy không thể hấp dẫn các em bằng cô giáo xinh đẹp Lâm Vi…”
“Ha ha ha ha ha ha.” Đám con trai đều cười, ít nhất giáo viên Ngữ văn rất hài hước!
“Ôi, ở cái thời đại giá trị nhan sắc là cao nhất này, thầy bị ép phải dựa vào tài năng để kiếm cơm…” Câu nói tiếp theo của giáo viên Ngữ văn vẫn chọc cả lớp cười vang, nhưng trong tiếng cười kia lại xen lẫn vẻ kính nể, dù sao không phải ai cũng có thể dũng cảm thừa nhận bản thân có giá trị nhan sắc thấp.
“Được rồi, mời mọi người mở sách giáo khoa ra, tiết này chúng ta sẽ học ‘Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482921/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.