Chương trước
Chương sau
Tiết tiếp theo là tiết Ngữ văn, hôm nay phải học tác phẩm văn cổ nào đây? Tạ Lang lật sách Ngữ văn, có lẽ là “Trần tình biểu”.

“Reng reng reng…” Chuông vào học vang lên, tất cả bọn họ đều ngồi thẳng người, yên lặng chờ giáo viên Ngữ văn vào lớp.

Một thầy giáo trung niên mập mạp cầm sách Ngữ văn đi đến cửa lớp ba, chẳng lẽ là ông ấy? Tạ Lang nhìn thoáng qua cửa sổ, trong lòng âm thầm nghĩ.

“Chào các em.” Thầy giáo này đi thẳng vào, đặt sách lên trên mặt bàn.

“Đứng dậy.” Lớp trưởng hô.

“Chào thầy!” Tất cả các bạn học cúi đầu.

Lúc cúi đầu, Đại Đầu còn nghĩ thầm, sao lại thế? Không phải nghe nói giáo viên Ngữ văn là một cô gái sao? Tình báo sai rồi à?

Đợi đến lúc tất cả học sinh ngồi xuống, thầy giáo mở miệng: “Thầy nghĩ, chắc chắn các em rất thất vọng, bởi vì thầy không thể hấp dẫn các em bằng cô giáo xinh đẹp Lâm Vi…”

“Ha ha ha ha ha ha.” Đám con trai đều cười, ít nhất giáo viên Ngữ văn rất hài hước!

“Ôi, ở cái thời đại giá trị nhan sắc là cao nhất này, thầy bị ép phải dựa vào tài năng để kiếm cơm…” Câu nói tiếp theo của giáo viên Ngữ văn vẫn chọc cả lớp cười vang, nhưng trong tiếng cười kia lại xen lẫn vẻ kính nể, dù sao không phải ai cũng có thể dũng cảm thừa nhận bản thân có giá trị nhan sắc thấp.

“Được rồi, mời mọi người mở sách giáo khoa ra, tiết này chúng ta sẽ học ‘Trần tình biểu’, bài văn này do Lý Mật viết…” Giáo viên Ngữ văn bắt đầu giảng giải tác phẩm văn cổ.

Mở sách giáo khoa ra, Tạ Lang nhếch nhẹ môi, hôm nay thật sự học “Trần tình biểu”.

Trong phần tiếp theo của tiết học, không thể không nói, cả lớp đã bị chi phối bởi giáo viên Ngữ văn thỉnh thoảng bật ra một câu nói vàng, phải nói là rất hấp dẫn.

Thời gian giảng bài bốn mươi lăm phút cũng được giáo viên sắp xếp rất tốt, có thể nói là nắm giữ toàn bộ tiết tấu.

“Sau khi các em tan học hãy đánh dấu tất cả hư từ và thực từ của bài văn này.” Sau khi nói xong, giáo viên Ngữ văn cầm sách Ngữ văn bước ra cửa giống y như lúc vừa đến.

“Reng reng reng…” Giáo viên Ngữ văn vừa bước ra cửa phòng học không bao lâu, chuông tan học đã kêu lên.

Giáo viên Ngữ văn thật sự có cá tính, chuông tan học còn chưa kêu lên đã đi rồi…

Tạ Lang nhìn bài văn cổ này, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

“Đọc ‘Trần tình biểu’, không khóc là bất hiếu; đọc ‘Xuất sư biểu’, không khóc là bất trung, người thời xưa thật sự trọng tình trọng nghĩa…” Đại Đầu ngồi cùng bàn không khỏi than thở.

“Không khóc không cười?” Tạ Lang mơ hồ, “Cậu nói không khóc ‘Xuất sư biểu’ là bất trung, mình còn có thể hiểu được, không khóc không cười là…”

“Ôi, thật đáng buồn, cái này cũng không hiểu được, tức là cười chế nhạo, chính là trăm thiện hiếu lấy hiếu làm đầu!” Đại Đầu tỏ vẻ buồn bã và rất giận dữ.

“Ầy…” Tạ Lang không biết nên thể hiện tâm trạng của bản thân như thế nào. Đúng là như vậy, kiến thức ở mặt văn cổ này, so ra anh còn kém hơn Đại Đầu, nếu anh học giỏi Ngữ văn thì đã sớm lựa chọn đến khoa Văn rồi, đâu cần đến ban khoa học tự nhiên chứ?

“Ôi chao, đúng rồi,” Tạ Lang đột nhiên nhớ ra, “Đại Đầu, cậu học giỏi Ngữ văn như vậy, vì sao không đến khoa Văn chứ?” Tạ Lang nói xong lại vỗ đầu, “Đã sớm muốn hỏi cậu rồi, bây giờ mới nhớ ra…”

“Cực kì đơn giản, là vì một lý do thần kỳ và thú vị.” Đại Đầu tỏ vẻ sâu xa.

Lý do gì? Nhanh nói đi!” Tạ Lang hơi tò mò, mặc dù đối với Đại Đầu, sự tò mò này hơi mất kiên nhẫn.

“Ha ha…” Dường như Đại Đầu rất hài lòng với vẻ mất kiên nhẫn của Tạ Lang, lập tức lựa chọn kéo dài thời gian thêm một chút.

“Nhanh nói đi!” Tạ Lang giơ tay lên ấn gáy Đại Đầu xuống, “Không nói mình sẽ cào chết cậu!”

“Đừng đừng đừng, mình sợ rồi được chưa?” Đại Đầu sợ nhất người khác cào làm anh ấy ngứa ngáy, vội vàng xin tha.

“Bởi vì triển vọng việc làm ở ban khoa học tự nhiên rất tốt…” Đại Đầu vừa nói vừa cẩn thận lấy tay che cổ lại.

“Thật à?” Tạ Lang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Ôi, lúc ấy không nên nói nhược điểm của mình cho cậu biết, nếu không cậu có thể uy hiếp được mình sao? Thật sự là, không nên có suy nghĩ hại người, nhưng nên có lòng đề phòng người,” Đại Đầu lắc đầu, “Dù là bạn bè thân thiết nhất cũng có thể làm điều đó với bạn…”

“Cái này là gì chứ? Đại Đầu, mình đối xử với cậu không tốt sao?” Tạ Lang kịp thời phản ứng lại.

“Tốt, đương nhiên là tốt rồi.” Đại Đầu hơi nghiêng ra sau, thản nhiên nói: “Cậu trả hết tiền cơm cậu nợ mình đi,” Lại khẽ đưa tay ra, “Nếu không, đưa tiền đặt cọc cũng được, hắc hắc.”

“Được rồi, mình vẫn đối xử không tốt với cậu đi…” Tạ Lang tặc lưỡi, đây là một khoản tiền lớn đó!

“Tình cảm phai nhạt…” Đại Đầu nắm chặt hai tay, “Tình cảm phai nhạt…”

“… Lần sau mình mời cậu đi xem phim, được không?” Tạ Lang bất đắc dĩ.

“Điều này tạm được!” Đại Đầu lập tức nhìn chằm chằm Tạ Lang, vẻ hưng phấn trong mắt gần như tràn ra ngoài, “Lúc nào?”

Thấy Đại Đầu vội vàng hỏi lại như vậy, Tạ Lang giả vờ đầy tình cảm: “Chờ lúc mình có tiền…”

“Nói cũng như không, cậu xem cậu nghèo như vậy, lúc nào có tiền chứ?” Đại Đầu lập tức mất hứng, chờ Tạ Lang có tiền? Kiếp sau cũng không đợi được…

“Không còn cách nào, mình rất có lòng mà số tiền dư trong ví tiền lại không đủ,” Tạ Lang xua tay, “Cha mình căn bản không cho mình tiền tiêu vặt, tiền sinh hoạt gì đó toàn là cha trực tiếp nộp cho mình…”

Hỏi nhỏ một câu.” Đại Đầu hơi đau lòng nhìn Tạ Lang.

“Hỏi cái gì?” Tạ Lang thấy ngạc nhiên với vẻ mặt đau khổ của Đại Đầu, sao thế này?

“Cậu thật sự là con ruột của chú Tạ sao? Không phải chú Tạ nhặt được à?” Đại Đầu hỏi.

“Ầy.” Tạ Lang quyết định không thể buồn phiền vì một câu nói của Đại Đầu, tuy anh cũng cảm thấy bản thân được nhặt về, nhưng cũng không thể bị người khác nói bản thân được nhặt về, hơi lằng nhằng, thôi mặc kệ, trả lời trước rồi nói sau.

“Không phải cha nhặt mình về, là mẹ nhặt mình về!” Tạ Lang vừa nói lời này, Đại Đầu lập tức im lặng.

“Ha ha ha.” Tạ Lang dành được chiến thắng nhỏ, tâm trạng rất tốt.

“Nói cho cùng còn không phải cậu được nhặt về sao?” Đại Đầu không biết Tạ Lang vui vẻ cái gì.

“…” Tạ Lang hiểu rõ cái gì gọi là đánh bại kẻ địch một nghìn, tự tổn thương tám trăm.

“Tạ Lang, cậu đã lấy được phương thức liên lạc của tất cả các cô gái trong lớp chưa?” Một giọng nói vang lên ở chỗ ngồi phía sau Tạ Lang.

“Cái này à, vẫn còn thiếu…” Tạ Lang hơi xấu hổ, vì lớp trưởng không cho.

“Mình biết mà, thua đi! Tạ Lang,” Đại Đầu lập tức đắc ý, “Cậu vẫn không thể đánh cược thắng mình!”

“Có một người không cho à?” Sách Thiếu Ly ngồi phía sau hỏi.

“Một người.” Tạ Lang duỗi thẳng ngón tay trỏ.

“Ai vậy? Sao không nể mặt Tạ Lang thế chứ?” Trong lòng Đại Đầu đầy căm phẫn, sau đó lại cười trộm: “Hắc hắc, mình chắc chắn phải cảm ơn cô ấy tử tế! Nguy hiểm quá, nếu cô ấy cũng cho số điện thoại, chẳng phải mình sẽ thua à…”

Sách Thiếu Ly im lặng một lúc rồi nói, “Cô gái kia là ai?”

“Đúng rồi, cô ấy là ai?” Đại Đầu tò mò.

“Bạn học kia chính là lớp trưởng.” Tạ Lang che mặt, lúc nãy xin số cũng rất thuận lợi, đến lượt lớp trưởng, lớp trưởng mở to mắt hỏi anh: “Mình là lớp trưởng, sao không biết cái này chứ?”.

Sau đó… anh liền bị những người khác phát hiện, những cô gái khác cũng không nói gì, chỉ là cảm thấy rất xấu hổ…

“Hóa ra là lớp trưởng à, bảo sao, lớp trưởng đúng là kiên cường, đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Lang lại không rung động chút nào!” Đại Đầu khen ngợi.

“Vừa phải thôi, mình xinh đẹp chỗ nào chứ? Không đúng, có thể dùng khuôn mặt xinh đẹp để hình dung con trai sao?” Tạ Lang cảm thấy bản thân bị tổn thương.

“Điều này không quan trọng!” Đại Đầu vung tay lên, “Lớp trưởng lại không cho, được rồi, cô ấy lớn lên cũng chỉ bình thường thôi, không sao, trong lớp chúng ta còn rất nhiều cô gái xinh đẹp.”

“Ừm? Vì vậy?” Tạ Lang không rõ lắm, điều này có liên quan gì đến việc lớn lên xinh đẹp?

“Ôi, ngốc nghếch, đáng đời cậu còn độc thân, điều này mà cũng không hiểu, cậu vẫn xin được số của người khác rồi, hiểu rõ tiếp theo nên làm thế nào chứ?” Đại Đầu hướng dẫn từng bước, ân cần dạy bảo.

“À…” Tạ Lang hiểu rồi, đây là muốn yêu sớm à? “Không được, mình không thể yêu sớm!”

“Hắc hắc, chỉ chờ câu nói này của cậu thôi!” Đại Đầu đưa tay ra, “Đưa cho mình đi, cùng hưởng tài nguyên!”

“Hừ! Đây mới là mục đích thật sự của cậu à…” Tạ Lang cảnh giác nhìn Đại Đầu, “Đầu tiên là khéo léo thiết kế đánh cược, sau đó sắp xếp như thế, rồi…”

Dừng lại, cậu suy nghĩ nhiều rồi! Mình chỉ muốn thành lập một nhóm chat mà thôi,” Đại Đầu giải thích, “Mình vẫn biết thân biết phận.” Nói qua nói lại, sắc mặt Đại Đầu u ám.

“Được rồi.” Tạ Lang thấy Đại Đầu như vậy, nghĩ rằng bản thân đã hiểu lầm anh ấy, nên anh nói, “Cho cậu đó, Đại Đầu.”

“Cảm ơn cậu! Bạn tốt thân yêu!” Đại Đầu lập tức nhận lấy, hoàn toàn không còn vẻ đau buồn vừa rồi.

“Xong đời, có vẻ mình bị lừa rồi.” Tạ Lang tỏ vẻ chán ghét rồi tự lẩm bẩm.

“Không phải có vẻ, là thật sự bị lừa.” Sách Thiếu Ly nói ra sự thật.

“Không sao đâu, các cậu yên tâm, mình sẽ không dụ dỗ chị gái nhỏ trong lớp chúng ta đâu, Hoa Trung rất nghiêm khắc trong việc kỉ luật nếu yêu sớm, mình biết điều này…” Đại Đầu nhận ra suy nghĩ của Tạ Lang và Sách Thiếu Ly.

“Đã như vậy, cậu còn muốn số điện thoại làm gì?” Tạ Lang khó hiểu.

“Phát triển nghề phụ, mình định làm đại lý mỹ phẩm, hắc hắc.” Nụ cười của Đại Đầu khiến Tạ Lang có một cảm giác gian thương.

“Nghề phụ, cậu thiếu tiền sao?” Tạ Lang khó hiểu, tuy nhà Đại Đầu không phải là tỷ phú, nhưng ít ra cũng là triệu phú… Đại Đầu còn cần phát triển nghề phụ sao?

“Không còn cách nào, lên cấp ba rồi, mẹ mình càng ngày càng cho ít tiền tiêu vặt, càng ngày càng ít, càng ngày càng ít…” Đại Đầu than thở.

“Dừng lại, mình không muốn nghe cậu nói càng ngày càng ít mãi. Điều này là lí do khiến cậu muốn làm đại lý sao?” Tạ Lang hiểu rõ rồi.

“Không sai, vì bộ mô hình của mình, vì Sasuke của mình, vì Otaku của mình!” Đại Đầu hô to.

“…” Lúc này Tạ Lang mới nhớ ra bộ mô hình của Đại Đầu còn chưa sửa được, ầy, bộ mô hình kia còn do Tạ Lang làm hỏng…

Đại Đầu, cậu biết bộ mô hình kia do mình không cẩn thận làm hỏng, mình cũng không thể để một mình cậu gánh chịu sai lầm của mình…” Tạ Lang tỏ ra áy náy.

“Không sao, không phải cậu cũng giúp mình lấy số điện thoại à,” Đại Đầu xua tay, “Dù sao cậu cũng là một con đỗ nghèo khỉ rồi, không trả nổi đâu.”

Tạ Lang hít sâu một hơn, kìm nén sự xúc động muốn một tay đánh chết bạn tốt, âu cũng là lỗi của mình, nhận thôi, “Lúc nghỉ hè mình sẽ đi làm thêm trả lại cho cậu một bộ mô hình mới, được không?”

“Quá được ý chứ!” Đại Đầu tỏ vẻ đồng ý, “Mình muốn một cái Triệu Vân.”

“Sao thế? Không thích Sasuke nữa hả? Cuối cùng cũng yêu nước rồi hả?” Tạ Lang hỏi lại.

“Không, bộ mô hình Triệu Vân kia rất gợi cảm, cũng do Nhật Bản chế tạo, giá cả rất đắt.” Đại Đầu cười nói.

“Được, mình còn tưởng cậu đổi sang một cái rẻ hơn để mình đền chứ?” Tạ Lang nói.

“Hắc hắc, chẳng mấy khi cậu mới bỏ tiền, dù thế nào cũng phải lừa cậu một lần tử tế.” Đại Đầu không để ý, lỡ nói ra lời trong lòng.

“…” Tạ Lang lại nghẹn lời.

“Quan hệ của các cậu rất tốt…” Sách Thiếu Ly xem hết vở kịch này rồi bình luận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.