"Không biết xấu hổ ! Đê tiện !"
Lam Nguyệt đỡ trán, có chút bất lực nhìn thiếu nữ xấu hổ tức giận trước mặt. Khó được mở miệng giải thích:
"Ngươi đang nghĩ đi đâu, ta chỉ muốn ngươi theo ta mười năm, mười năm sau, ngươi vẫn là đại tiểu thư Mộc gia, ta coi trọng thiên phú của ngươi, chứ không phải cơ thể ngươi."
Mặc dù tạm thời nàng dịch dung cải nam trang, nhưng nàng là nữ nhân a, nàng cũng không có xu hướng đồng tính.
"Còn nữa, tiểu gia đã có người trong lòng, không có hứng thú với ngươi."
Mộc Sơ Vi nhìn ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Lam Nguyệt, những suy nghĩ xấu hổ hay thẹn thùng trong lòng đều biến mất không thấy đâu. Ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, khiến nàng cảm thấy những suy nghĩ dơ bẩn về hắn trong đầu đúng là đáng hổ thẹn. Mặt nàng đỏ bừng, có chút lắp bắp:
"Bồn tiểu thư... ta, ta đồng ý ! Ta, ta đồng theo hầu ngươi mười năm, ngươi nhất định phải giúp ta cứu ca ca !"
Lam Nguyệt hơi nhếch khóe môi, ánh mắt cũng có chút ý cười:
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
Lần này Lam Nguyệt dùng linh lực giúp Mộc Sơ Vi thúc đẩy chữa trị thương thế, vết thương của nàng nhanh chóng khép lại.
Theo trí nhớ của Mộc Sơ Vi, Lam Nguyệt và nàng quay lại vị trí nàng và Mộc Phong Dư tách ra. Nơi này là một trận chiến tàn khốc, có cả ma thú lần người tử vong. Mộc Sơ Vi che miệng:
"Là đệ tử trong gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/3647572/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.