Lam Nguyệt mặc dù đứng lên, nhưng ánh mắt cũng nhìn thẳng Thái hậu, cũng không có biểu hiện gì là cung kính hay khiếp sợ. Thái hậu nhìn thái độ của nàng, nhíu mày:
"Quận chúa đúng là tâm cao khí ngạo, không khác lời đồn ai gia nghe là mấy."
Hắn ở đây chính là chỉ Phượng Lâm Thiên, dù mẫu thân nàng cũng là cường giả, nhưng khi đến Đông Nhạc Quốc luôn sống rất khép kín, chưa từng thể hiện thực lực. Mười lăm năm trước nàng sinh ra, dị tượng đáng sợ như vậy cũng có thể xóa sạch không để lại chút dấu vết, đủ thấy nương nàng vì ẩn nấp bản thân đã che giấu đến mức
nao.
Nhìn ánh mắt của Thái hậu, Lam Nguyệt không khó phát hiện ra một tia chán ghét.
Là ghét nàng, vẫn là ghét gương mặt này ?
"Thái hậu quá khen."
Lam Nguyệt không chút hoang mang mỉm cười đáp lại. Châm chọc nàng, lão yêu bà còn chưa có năng lực khiến nàng nổi giận đâu.
Thái hậu: ".."
Thái hậu trừng mắt tức giận, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh nàng, Dung Tuyết, cười như không cười nói:
"Vị bên cạnh đầy phải chăng là..."
Dung Tuyết hơi rũ mắt, từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Thái hậu làm một lễ đơn giản, nàng lên tiếng:
"Phù Dung gặp qua thái hậu nương nương."
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi lóe, Thái hậu không thể nào không nghe tin mẫu thân nàng còn sống quay về, dù sao lời đồn đều truyền khắp Đế Đô, lời này thốt ra không khỏi quá mức giả tạo.
Thái hậu lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/3647561/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.