Mộc Sơ Vi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đang ngồi dưới gốc đại thụ to bên dòng suối, trước mặt nàng vẫn là thân xác của con ma thú đã bị đóng băng. Nàng có chút hoảng hốt ngồi bật dậy, lại động đến vết thương trên vai, đau đến mức nhíu mày hít một ngụm khí lạnh, nàng lập tức từ túi càn khôn lấy ra một bình đan dược, vội đồ ra một viên uống vào. Bất quá vết thương trên người nàng quá nặng, đan dược này cũng chỉ có thể đợi một thời gian mới có thể có tác dụng.
Nàng phát giác bản thân nhìn một lượt, thấy cả người đừng băng bó rất cần thận. Đến vết thương trên vai của nàng cũng được băng bó, trên người còn khoác một bộ y phục sạch sẽ.
Nàng nhìn băng gạt trắng quấn khắp người, giống như nhớ lại cái gì đó, mặt lập tức đỏ lên.
Nàng nhớ không lầm, trước khi nàng ngất đi, là tên kia đã cứu nàng.
"Tỉnh rồi."
Mộc Sơ Vi còn đang ngồi ngẩn ngơ thì một giọng nói lười nhác của thiếu niên vang lên. Thanh âm nàng lành lạnh, không có sự dịu dàng chăm sóc giống huynh trưởng, nàng gặp qua vô số mỹ nam, gương mặt của hắn cũng không phải là xuất sắc nhất, nhưng thiếu niên một thân quần vải áo thô lại không chút nào che giấu được khí tràng cường đại quanh thân. Hắn đến, nàng lại có cảm giác an tâm chưa từng có mấy ngày nay.
Lam Nguyệt thấy Mộc Sơ Vi ngẩn ngơ nhìn nàng, không khỏi hơi nhướng mày hỏi:
"Mộc tiểu thư, bị đập đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/3647556/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.