Lời này vừa ra, động tác trên tay Dung Tuyết hơi ngừng lại. Bà từ trên ghế đứng lên, bước qua ngồi cạnh Lam Nguyệt, nắm lấy tay nàng.
"Nguyệt Nhi tự quyết định là được, nương không có năng lực, không thể cả đời bảo hộ con. Nương... hy vọng con có đủ năng lực tự bảo hộ bản thân."
Lam Nguyệt hơi khom lưng, ngã vào lòng bà, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy Dung Tuyết.
"Nương, con nhất định không để bất kỳ kẻ nào dám khi dễ người nữa."
" Ân."
Ánh mắt Dung Tuyết ôn nhu như nước, dịu dàng xoa tóc nàng.
Sáng hôm sau, Lam Nguyệt tạm biệt người trong Vương phủ, dẫn theo Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm rời khỏi Đế Đô. Để tiện hành động, nàng liền đơn giản cải nam trang, lúc ra ngoài Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn còn ngạc nhiên trừng mắt nhìn thật lâu.
"Sao hả, bị nhan sắc của tiểu gia mê hoặc rồi."
Lam Nguyệt nháy mắt, cười nửa miệng, thoại nhìn có chút giống công tử ăn chơi trác táng trêu chọc nữ nhi nhà
lanh.
"Khụ khụ"
Tiết Thanh Hàn quen nhìn nàng tính cách lãnh đạm, đột nhiên nhìn thấy sư tôn như vậy, nháy mắt ho khan liên
tuc, khong dam nhin nนa.
Kiến Tâm hờ hững liếc qua hắn, ném một ánh mắt xem thường: tiểu tử không trải sự đời, một chút mị nhãn liền ngượng ngùng rồi ?
Ba người cưỡi ngựa, một đường hướng đến Thanh Huyền Thành.
"Trước vào thành nghỉ lại một ngày, chúng ta chuẩn bị một chút rồi vào sơn mạch."
"Vâng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/3647548/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.