Đám người nhìn quang linh khí dần dần thanh tẩy hắc khí trên người phu thê Thuỷ gia chủ, không có khác thường gì xảy ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Y thu tay, sau đó mở mắt nhìn người Thủy gia và Thủy Y Họa, nói:
"Yên tâm, gia chủ và phu nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."
"Đa tạ, Lạc Y thật sự đa tạ cô."
Thủy Y Họa vui mừng nói, đám trưởng lão cũng an tâm, lúc này lại có chút xấu hổ với hành động vừa rồi. Một vị trưởng lão đứng ra:
"Lạc Y tiểu hữu, vừa rồi là chúng ta lỗ mãng, đắc tội rồi."
Lạc Y mỉm cười:
"Không sao, ta biết quang linh căn trong mắt mọi người đã bị nguyền rủa, ta chẳng qua nhờ ơn của Quốc sư đại nhân, mới có thể áp chế nguyền rủa."
Long Dật Trần nghe nàng nói, trong lòng không khỏi càng tò mò thân phận của Huyền Tịch.
Có thể chống lại nguyền rủa, xưa nay hắn chưa từng nghe đến.
"Quang hệ linh căn không bị nguyền rủa, chính là phúc của Nhân tộc."
Long Dật Trần mỉ cười nói. Lạc Y hướng hắn khẽ gật đầu.
"Chuyện cha mẹ A Họa đã xong, chúng ta cũng nên giả quyết ngọn nguồn tai họa rồi."
Lời Lam Nguyệt nói ra, mọi người đều lộ ra sắc mặt nghiêm túc.
"Đúng vậy, cũng nên kết thúc rồi..."
Thủy Y Họa từ trên giường cha mẹ nàng đứng lên, lau đi giọt nước mắt động lại nơi khóe mắt, kiên định nói:
"Mọi người, đi thôi, đi gặp tỷ tỷ ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313806/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.