Lam Nguyệt rơi vào trầm tư, lát sau mới lên tiếng:
"Ngươi cho người hướng đến Tây Âm quốc điều tra thử xem."
Lần đầu gặp Tuyên Vọng là ở Tuyên Ngô giáp ranh Tây Âm quốc, có lẽ hắn có khả năng là người của Tây Âm quốc.
"...vâng."
Diệp Mộng cung kính đáp, mặ dù không biết lí do, nhưng Môn chủ là người thân thuộc với sư phụ nhất, cũng chỉ có nàng biết rõ về sư phụ.
"Đúng rôi, Lạc Y ở đâu ?"
"Cô ấy có nhiệm vụ bên ngoài, hiện tại chắc là vẫn còn ở Bắc Vũ Quốc, Môn chủ tìm nàng sao ? Ta có thể liên lạc."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, lấy ra một quyển công pháp, đưa cho Diệp Mộng.
"Không cần, đợi Lạc Y trở về, ngươi đưa cái này cho nàng."
Diệp Mộng tiếp nhận công pháp, kính cẩn đáp "vâng" một tiếng.
Lam Nguyệt dùng bữa xong, dẫn theo Tiểu Mao rời khỏi Túy Nguyệt Lâu.
Nàng gõ nhẹ đầu tiểu Mao, nó vừa ăn no, "chi chi" kêu lên hai tiếng, có vẻ thật bất mãn.
Lam Nguyệt cười, khẽ nói:
"Hơn một năm, ta cũng nên trở về Tướng quân phủ một chuyến. À, bây giờ nên gọi là Phượng Thương vương phủ mới đúng nhỉ."
Phượng Lâm Thiên được phong vương, Phượng Lam Uyển và Phượng Vân Long đều không được trở thành quận chúa và thế tử, ngược lại nàng lại trở thành quận chúa, Phong Mị Nhi chắc hằn là nhìn nàng rất không vừa mắt đi. Lần này trở về, nàng đã không còn cần phải nhẫn nhịn như xưa nữa, ân oán với Phượng gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313799/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.