Phượng Lâm Thiên cùng Phong Mị Nhi loay hoay ở Lạc Nhật sơn mạch hơn bảy ngày, rốt cuộc cũng ra ngoài thành công.
Phong Mị Nhi không phải người của Đông Nhạc quốc, hiện tại tu vi cũng tạm thời tiêu tán, không khác gì người thường, dung mạo của nàng lại nổi bật, hắn cũng không thể tùy tiện ném nàng xuống. Phượng Lâm Thiên mang theo Phong Mị Nhi đến Lạc Thiên Lâu hỏi thăm tin tức. Phong Mị Nhi dùng một cái mạn che mặt lại.
"Dong Binh đoàn của ta còn chưa trở về ? Sao có thể !?"
Phượng Lâm Thiên hỏi chưởng quầy ở đại sảnh Lạc Thiên Lâu, nghe lời hắn nói, vỗ bàn nói lớn.
Phong Mị Nhi nhìn hắn tức giận không khỏi kéo tay hắn lại, sợ hắn gây chuyện. Lạc Thiên lâu không phải chỉ là một tửu lâu nhỏ bé ở Thanh Huyền Thành, mà là thế lực khổng lồ trải dài khắp Huyền Linh đại lục.
Chưởng quầy biết hắn lo lắng đồng đội, cũng không trách, chỉ nói:
"Bọn họ quả thật chưa quay lại, phòng vẫn còn chưa trả đâu."
"Chết tiệt ! Ta phải quay lại sơn mạch tìm bọn họ !"
Phượng Lâm Thiên nói một tiếng, lập tức xông ra khỏi Lạc Thiên lâu.
"Chờ đã ! Hạo Thiên !"
Phong Mị Nhi kêu một tiếng, cũng đuổi theo sau.
"Hạo Thiên, huynh bình tĩnh đi ! Hiện tại huynh muốn đi đâu tìm bọn họ !"
Phượng Lâm Thiên nghe lời này, bước chân chùn lại, dần bình ổn lại tâm trạng. Đúng rồi, hắn đi đâu tìm ?
Bình tĩnh lại, Phượng Lâm Thiên, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313790/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.