Chương trước
Chương sau
Sau lần va chạm ở Phần Thiên bí cảnh, Băng Thánh Cung và Thiên Vân Tông chính thức đánh nhau.

Hai tông giao chiến, Phượng Lâm Thiên phát hiện Dung Tuyết thế nhưng là trưởng lão của Băng Thánh Cung. Hắn và nàng mặc dù chưa bái thiên địa, nhưng chung quy đã hẹn ước, Phượng Lâm Thiên đương nhiên không muốn cùng thê tử của mình đánh nhau. Hắn tự mình xin Tông chủ trục xuất khỏi Thiên Vân tông.

Mất đi một lực lượng mạnh như Phượng Lâm Thiên, thực lực hai bên lập tức chênh lệch. Băng Thánh cung chiếm thế thượng phong.

Lại không ngờ không lâu sao đó, trưởng lão vinh dự của Băng Thánh cung là Dung Tuyết cũng chủ động lui, không tham gia chiến trận giữa hai môn phái nữa. Hai bên lập tức đảo ngược tình thế.

Hai đại tông môn bấy giờ đánh đến lưỡng bại câu thương, mà Lãnh Thiên Điện vốn yếu kém nhất ba tông đã âm thầm phát triển, bắt đầu lớn mạnh.

Đợi hai môn phái kia phản ứng lại, Lãnh Thiên Điện đã phát triển cân bằng với bọn họ. Thậm chí sắp vượt qua !

Hai môn phái không thể không ngưng chiến, đặt ra hiệp ước đình chiến, Trung Châu đại lục lần nữa trở về yên bình.

Mà hai con người tự động rút khỏi trận chiến kia, lúc này lại đang ngao du khắp nơi, vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.

Một thời gian sau, bọn họ mới quay lại Trung Châu đại lục.

"Tuyết Nhi, ta rời nhà cũng hơn năm năm rồi, nàng, có muốn cùng ta trở về không ?"

Dung Tuyết mỉm cười, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đương nhiên, ta cũng rất muốn gặp người nhà của chàng."

Phượng Lâm Thiên cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Hơn năm năm, hắn cũng không còn là thiếu niên chỉ biết đánh nhau mà không biết suy nghĩ kia nữa. Chuyện phải trải qua quá nhiều, có mất mát chia ly, có thù hận phản bội.

Ở bên ngoài ngươi lừa ta gạt lâu quá, hắn đều sắp quên sự ấm áp của gia đình, cùng gương mặt hiền từ của mẫu thân, tính cách nghiêm khắc của phụ thân và bộ dạng phùng mang trợn má của đệ đệ.

"Ừ, chúng ta về nhà."

Nghĩ đến gia đình, ánh mắt Phượng Lâm Thiên mang theo vô tận hoài niệm.

Lần này đi xa trở về, cũng nên chuẩn bị lễ vật cho phụ thân, mẫu thân và đệ đệ.

Lần này trở về không biết phụ thân có ở nhà không, mẫu thân có khỏe không. Còn có thằng nhóc kia, chắc cũng cao lớn rồi đi ? Lần này đem quà về, chắc nó sẽ nhảy cẩn lên vui mừng.

Dung Tuyết nhìn bộ dạng lúc thì suy tư lúc thì cười ngu ngơ của hắn, không khỏi mỉm cười. Chắc hẳn Phượng gia là một gia đình rất hạnh phúc.

Còn thân nhân của nàng...

____

Phượng Lâm Thiên mang theo Dung Tuyết, quay về Huyền Linh đại lục.

Vốn nghĩ lần tương phùng này sẽ xúc động vui mừng biết bao nhiêu, nhưng người tính không bằng trời tính, mọi thứ lại nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.

Phượng Lâm Thiên đứng trước cửa Phượng phủ, tâm đều chết lặng.

Khung cảnh náo nhiệt ấm cúng ngày nào, hiện tại chỉ còn lại một đống hoang tàn.

Cả Phượng phủ tựa như một bãi chiến trường, xác khô nằm khắp nơi, nhà cửa đầy bụi bẩn và mạng nhện, khắp nơi tràn ngập một mùi hôi thối ẩm mốc. Dung Tuyết nhìn cảnh tượng này, che miệng không thốt lên được một lời.

Quá tàn nhẫn !

Phượng Lâm Thiên không ngây người quá lâu đã lập tức xông vào.

Cả phủ bị phong bế bởi Linh trận cấp một, nhưng một cái linh trận cỏn con, còn chưa có khả năng cản được hai người.



"Mẫu thân ! Phụ thân ! A Phong !"

"Mọi người ở đâu !"

Phượng Lâm Thiên gào lên trong tuyệt vọng. Hắn vừa bước vào, đã thấy hai cái xác bị treo giữa sân. Mặc dù cơ thể đã thối rữa, nhưng Phượng Lâm Thiên vừa nhìn đã biết hai cái xác này là ai.

Hắn dùng linh lực chặt đứt dây trói, từ từ hạ hai cái xác xuống.

Phượng Lâm Thiên hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, bàn chân hắn gần như không thể nhấc lên nổi.

Cơ thể run rẩy đi đến, hắn khụy chân xuống, quỳ gối trước hai người. Bàn tay run run chìa ra.

"Mẫu... mẫu thân, phụ... phụ thân..."

Hắn lắc lắc đầu, lần đầu Phượng Lâm Thiên cảm thấy trong lòng khủng hoảng như vậy. Trống rỗng, tất cả suy nghĩ trong lòng đều trống rỗng. Hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.

"Không, tại sao, tại sao có thể ! Là ai ! Rốt cuộc là kẻ nào !"

Phượng Lâm Thiên gầm lớn, linh lực trong cơ thể bộc phát mà ra, gần như muốn phá tan mọi thứ.

May mắn Dung Tuyết ở bên cạnh, nàng lập tức ngăn chặn linh lực bùng phát của Phượng Lâm Thiên, vội vàng lên tiếng.

"Hạo Thiên ! Chàng muốn hủy đi tất cả còn sót lại của Phượng gia sao ! Đây là nhà chàng, bọn họ đều là thân nhân của chàng !"

Nghe lời của Dung Tuyết, Phượng Lâm Thiên hồi thần, linh lực lập tức tiêu tán. Hắn gục xuống, đồng tử giãn ra, bộ dạng thất hồn lạc phách.

Dung Tuyết đau lòng, nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Phượng Lâm Thiên.

"Chàng bình tĩnh đi, chúng ta phải chôn cất họ trước đã, sau đó sẽ báo thù cho họ."

Phượng Lâm Thiên cắn chặt răng, hắn xoay người lại ôm chặt lấy Dung Tuyết, úp mặt vào vai nàng.

Dung Tuyết cảm nhận rõ chất lỏng ấm nóng từ từ thấm vào vai nàng.

Hắn khóc, thiếu niên kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của nàng khóc rồi.

Mấy năm nay cạnh nhau, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cũng chưa từng thấy hắn rơi một giọt nước mắt nào.

Mà giờ đây, quay về cố hương, thăm lại người thân nhung nhớ bấy lâu, chờ đợi hắn lại là hai xác chết lạnh lẽo đã thối rữa, cùng cả nhà bị diệt môn.

Nghĩ đến đây, nước mắt của Dung Tuyết cũng không khỏi rơi xuống. Điều này đối với hắn quá tàn nhẫn, hắn đã rất mong chờ giây phút tương phùng của người thân...

Lát sau, Phượng Lâm Thiên đẩy Dung Tuyết ra, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đã đỏ tươi, hắn đưa tay lau đi nước mắt trên má Dung Tuyết, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Đa tạ nàng, Tuyết Nhi."

Dung Tuyết lắc đầu, đưa tay sờ lên mặt hắn.

"Chúng ta là phu thê, chàng nói cái gì đâu."

Hai người đứng lên, chuẩn bị đem thi thể trong phủ mai táng, thì đã cảm nhận có kẻ đang nhanh chóng hướng hai người đi đến.

Dung Tuyết vừa định ra tay, đã bị Phượng Lâm Thiên ngăn lại.

"Phượng Lâm Thiên !"

Một nam tử từ bên ngoài xong vào. Nhìn thấy Phượng Lâm Thiên lập tức kích động kêu lên. Phượng Lâm Thiên lách mình một cái, đã đến trước mặt Long Vân Ngạo, nắm lấy vạt áo hắn, kéo lại.



"Long Vân Ngạo ! Nói cho ta biết, rốt cuộc là kẻ nào làm !"

"Là ngươi, thực sự là ngươi..."

Long Vân Ngạo kích động vô cùng, hắn dùng một tay nắm chặt lấy vạt áo của Phượng Lâm Thiên.

Phượng Lâm Thiên nhìn hắn như vậy, chợt sững sờ, lúc này hắn mới chú ý, ống tay áo bên phải của Long Vân Ngạo trống rỗng.

"Tay của ngươi ..."

Phượng Lâm Thiên còn chưa nói xong, bên ngoài đã xuất hiện thị vệ theo sau, thấy hắn vô lễ với Long Vân Ngạo, lập tức lớn tiếng nói.

"Vương gia ! Ngươi là ai, mau buông vương gia ra !"

"Không sao, các ngươi lui ra đi."

Long Vân Ngạo nói, đám thị vệ nhìn nhau, sau đó mới hành lễ lùi ra ngoài.

Vương gia !?

Hắn chỉ mới đi hơn năm năm, Long Vân Ngạo sao lại thành vương gia rồi !!?

"Long Vân Ngạo, ngươi đây là sao ? Rốt cuộc là có chuyện gì !!?"

Long Vân Ngạo thở dài, bảo hắn buông tay, bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Một năm trước, một trong bốn gia tộc ẩn thế của Tứ tông tộc, Trác gia đến Đế Đô Đông Nhạc quốc. Bọn họ nói Phượng gia trưởng tử Phượng Lâm Thiên giết chết hai thiên kiêu dòng chính của bọn họ, liền không thèm để Hoàng thất Đông Nhạc vào mắt, ra tay diệt môn Phượng gia. Chẳng những vậy, bọn họ còm độc ác đến mức đem Phượng tướng quân và Phu nhân treo xác lên, bố trí trận pháp quanh phủ không cho ai tiếp cận, bảo là muốn phơi xác người của Phượng gia, không ai được phép chôn cất, răng đe kẻ dám chống đối lại Tứ tông tộc. Xung quanh Phượng phủ vì xác chết không được thu dọn, mùi tanh hôi ghê người, xung quanh đều không có người nào dám đến gần.

Còn hắn vì lúc đó ra tay hỗ trợ, bị người của Trác gia phế đi tu đan điền, chặt đứt một cánh tay, may nhờ phụ hoàng ra mặt, ta mới giữ được một mạng. Nhưng hiện tại đã trở thành một phế nhân. Vì đã là phế nhân, nên hắn bị phế chức Thái tử, được phụ hoàng phong cho chức Vương gia nhàn hạ, hiện tại cũng đã ra khỏi cung lập phủ.

"Tứ tông tộc, Trác gia !"

Phượng Lâm Thiên nghiến răng. Nhưng rốt cuộc tại sao bọn họ lại đột nhiên biết hắn là Phượng Lâm Thiên của Phượng gia ? Người biết cũng chỉ có một mình Phong Mị Nhi. Chẳng lẽ cô ấy...

Đáng ghét ! Phong Mị Nhi, là do hắn nhìn lầm người ư ?

"Thù này không báo, thề không làm người !"

Phượng Lâm Thiên chỉ thiên lập lời thề, dưới chân hắn một vòng sáng lóe lên.

Thề độc, lời vừa nói ra chắc chắn phải thực hiện, nếu không sẽ hồn phi phách tán.

"Còn đệ đệ của ta đâu ?"

"Phải rồi, bọn chúng mang đệ ấy đi rồi ! Ta vô tình nghe thấy, bọn chúng nói thể chất của A Phong hiếm có, muốn mang về làm dược nhân ! Ta gấp gáp đến cũng là muốn thông báo cho ngươi chuyện này sớm !"

Phượng Lâm Thiên không nhiều lời, hắn nhờ Long Vân Ngạo giúp Dung Tuyết an táng người Phượng gia, lập tức hướng về địa bàn của Tứ tông tộc mà đi.

Phượng Lâm Thiên đi rồi, Long Vân Ngạo lúc này mới chú ý đến Dung Tuyết. Ánh mắt vừa chạm, lập tức ngây người sững sờ.

Hắn cảm thấy cảnh đẹp nhất bản thân từng thấy, so với người trước mắt chẳng đáng là gì...

"Vị cô nương này, cô là..."

"Ta tên Dung Tuyết, huynh là Long Vân Ngạo đúng không ? Hạo Thiên rất hay nhắc về huynh."

Dung Tuyết nở một cười thân thiện, vốn chỉ là một nụ cười cảm kích hành động của Long Vân Ngạo, nàng lại không biết, nó cũng đã cướp đi trái tim của Long Vân Ngạo.

Lỡ say một nụ cười, cả một đời thương nhớ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.