Chương trước
Chương sau
"Chạy đi đâu !"

Phượng Lâm Thiên trừng mắt quát lớn, hắn đưa tay ra, ngay lập tức dưới chân hắn hiện lên một vòng tròn đồ án, đông thời trước mặt Lạp Kha cũng xuất hiện một vòng tròn tương tự, Huyết Diễm Kỳ Lân từ bên trong nhảy ra, một ngụm hỏa diễm phun ra, thành công cản lại Lạp Kha. Đồng thời, phía sau cũng nhảy ra một con thập giai ma thú Lôi Dực Lang Vương, nó gầm một tiếng, sấm sét ầm ầm đánh ra.

Biểu cảm của Dung Thiệp và Lạp Kha đều thay đổi.

"Hắn vậy mà là Triệu hồi sư !"

Dung Thiệp và Lạp Kha nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi. Kỳ thật dù ở Thượng giới hay Hạ giới, các chức nghiệp đặc biệt đều không nên chọc phải, đặc biệt Triệu Hồi Sư cấp càng cao. Bởi ngươi không biết, bọn họ sẽ triệu hồi ra cái gì và ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì.

Đáng tiếc, Phượng Lâm Thiên chỉ là một phàm nhân, hắn triệu hồi ra cao nhất cũng chỉ là một con Linh thú.

"Lạp Kha, xử hai con súc sinh đó rồi đuổi theo."

Lạp Kha chiến Huyết Diễm Kỳ Lân và Lôi Dực Lang Vương, Phượng Lâm Thiên chiến Dung Thiệp, cả hai bên phía Phượng Lâm Thiên hay Huyết Diễm Kỳ Lân đều rơi vào thế hạ phong, Lôi Dực Lang Vương bị đánh trọng thương, phải quay về.

"Tiềm Long Xuất Thế !"

"Vô Tận Hỏa Ngục !"

Phượng Lâm Thiên liên tục tung ra hai linh kỹ liên tục, hắn đứng trên đầu Huyết Diễm Kỳ Lân, nhìn đất bụi cùng hỏa lực tan đi, Lạp Kha bị trọng thương, nhưng Dung Thiệp được hắn bảo vệ, không mảy may có chút thương tích.

Lạp Kha khụy xuống, y phục trên người cũng bị lửa thiêu xén, da thịt cũng bị bỏng nặng.

Phượng Lâm Thiên thở hồng hộc, hắn gần như đã dùng hết toàn bộ át chủ bài, nhưng vẫn chỉ có thể làm bị thương Lạp Kha.

"Đáng ghét."

"Hạo Thiên !"

Giọng Dung Tuyết từ phía sau truyền đến. Phượng Lam Thiên nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang chạy đến, bên cạnh còn đi theo một nam nhân tóc trắng. Dung Tuyết chạy đến đỡ lấy hắn, vội vàng lại lo lắng:

"Chàng không sao chứ ?"

Phượng Lâm Thiên nâng mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, lạnh lùng hỏi.

"Hắn, là ai ?"

"Huynh ấy là Cửu Nguyên, một người bạn của thiếp."

Cửu Nguyên đứng phía sau, hắn vẫn luôn quan sát Phượng Lâm Thiên, sau đó rũ mắt.

Tuyết Nhi, đây là nam nhân nàng chọn sao ? Đến bảo hộ nàng hắn cũng không làm được, sao có thể xứng với nàng chứ ?

Phượng Lâm Thiên không thích nam nhân này, trực giác cho hắn biết, nam nhân này đối với thê tử của hắn có ý đồ.

"Cửu Nguyên, thân phận của huynh không tiện nhúng tay vào chuyện phàm tục, huynh đã giúp ta rất nhiều rồi, không cần phá luật vì ta."

Dung Tuyết nói với Cửu Nguyên, sau đó lấy ra binh khí của bản thân, là Tử Nguyệt song kiếm, là hai thanh Thần binh.

"Hạo Thiên, chúng ta cùng nhau đối mặt !"

Trong lòng Phượng Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy sức mạnh lẫn tinh thần tăng lên gấp bội. Cuộc sống an bình ở Đông Nhạc quốc khiến hắn sắp quên mất cảm giác cùng thê tử kề vai sát cánh chiến đấu rồi !

"Được !"

Trong lòng Dung Thiệp lúc này đã rối loạn, Lạp Kha hiện tại bị thương, một mình Phượng Lâm Thiên hắn không để vào mắt, nhưng hiện tại thêm Dung Tuyết, hắn hoàn toàn không có khả năng chiến thắng !

Dung Thiệp bị rơi vào thế hạ phong, sơ ý bị Phượng Lâm Thiên một chưởng đánh bay.

"Đáng ghét !"

Dung Thiệp tức giận hét lớn một tiếng, hắn cắn nát đầu ngón tay, lấy ra một tấm phù chú.



"Dùng huyết mạch làm dẫn, hư không truyền tin phù ! Đi !"

"Nguy rồi ! Phải giết hắn ngay lập tức ! Tử Nguyệt, Tuyệt Sát !"

"Được ! Diệt Long, Oanh Thiên !"

Dung Tuyết nhìn động tác của hắn, đồng tử co rụt, nàng bật người tấn công Dung Thiệp, giơ lên Tử Nguyệt, hai thanh kiếm đồng loạt chém đứt tay Dung Thiệp. Đồng thời Phượng Lâm Thiên xuất chiêu, đánh bay hắn.

"Aaaa !!"

Dung Thiệp hét lên đau đớn, hắn bị đánh văng vào vách đá, sau đó ngã xuống. Nhưng hư không truyền tin phù đã được truyền đi.

Dung Tuyết lảo đảo lùi lại vài bước, Phượng Lâm Thiên tiếp được nàng, lo lắng hỏi.

"Tuyết Nhi, sao vậy ?"

Dung Tuyết nhắm mắt, úp mặt vào lòng ngực hắn, bàn tay cũng túm chặt lấy áo hắn, nàng thều thào.

"Không kịp rồi, hắn đã truyền tin về gia tộc."

"Hahaha, khụ khụ khụ, đúng vậy, với tầm quan trọng của Dung Tuyết, chưa đến một ngày, bọn họ sẽ đến ! Phàm nhân, vấy bẩn Thánh nữ tộc ta, ngươi chuẩn bị chịu chết đi ! Khụ..."

Phượng Lâm Thiên trừng mắt, một thương đâm qua, nhắm nay lòng ngực Dung Thiệp, một kích xuyên qua, giết chết hắn.

Dung Thiệp trợn mắt, đến trước lúc chết vẫn cười.

"Ngươi, ngươi chuẩn bị ... đi chết đi, ngươi sẽ chết không toàn thây ! Ha..ha..."

Dung Thiệp nói hết câu, đã ngã xuống, tắt thở. Cơ thể hắn tan biến vào hư không, Phượng Lâm Thiên khá kinh ngạc.

"Đây là Thần tộc, mặc dù thọ mệnh dài đằng đẵng, nhưng khi chết sẽ cơ thể sẽ tan biến."

Dung Tuyết rũ mắt nhìn, chậm rãi giải thích. Sau đó nàng ngẩng đầu, đưa tay sờ lên mặt Phượng Lâm Thiên.

"Phu quân, lần này ra không thể trốn được nữa rồi."

"Yên tâm, chỉ cần ta ở đây, không ai có thể mang nàng đi."

Phượng Lâm Thiên ôm chặt lấy nàng, cắn răng nói.

"Có một cách."

Lúc này, Cửu Nguyên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Hai người đồng thời quay lại nhìn hắn. Cửu Nguyên nhìn Phượng Lâm Thiên, nói.

"Người của Thượng giới vẫn sẽ xuống, chỉ cần không phát hiện được tung tích của nàng ấy, tự nhiên sẽ không tìm được các người."

"Nhưng, làm sao để xóa tung tích ? Tộc ta có một loại Sinh mệnh thạch, chỉ cần ta còn sống, sinh mệnh thạch còn sáng, sau này bọn họ cũng sẽ tìm ra ta. Huống hồ hiện tại bọn họ còn biết rõ ta ở Huyền Nguyên Thiên."

"Hắn chẳng phải Triệu hồi sư sao ? Theo ta được biết, Triệu hồi sư là kẻ có mối liên kết sinh mạng rất chặt chẽ. Ta có một loại bí pháp, có thể giúp nàng cắt đứt liên hệ củ nàng với sinh mệnh thạch."

"Thật sao !? Mau chỉ cho ta !"

Phượng Lâm Thiên kích động nói, bàn tay nắm chặt.

"Đừng vội vui mừng, cái gì cũng có cái giá của nó. Huống hồ Sinh mệnh thạch ở Thượng giới, còn được bảo vệ nghiêm ngặt, không dễ gì phá vỡ."

"Bất kể là phải trả giá gì, ta cũng sẽ làm !"

Cửu Nguyên cười nhạt, chậm rãi nói.

"Sử dụng bí thuật này, cái giá đầu tiên, chính là huyết mạch Triệu hồi sư của ngươi sẽ bị tước bỏ, có nghĩa là con cháu đời sau của ngươi, đời đời kiếp kiếp sẽ không xuất hiện Triệu hồi sư nữa."



Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết đồng thời trừng mắt, cái giá này...

"Chưa hết, cái giá thứ hai, tu vi của ngươi sẽ liên tục bị giáng xuống, đời này không thể đột phá Thiên Dương Cảnh."

"Không thể !"

Dung Tuyết lập tức phản đối. Thiên phú tu luyện của Phượng Lâm Thiên đều là kiêu hãnh đời này của hắn. Hắn tu luyện đến bước đường này, đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực cùng hy sinh ! Chỉ cần vài năm nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ trở thành Hóa Thần Cảnh trẻ tuổi nhất Hạ giới !

Hơn nữa Huyết Diễm Kỳ Lân hay những ma thú khác, đồng hành chiến đấu bên cạnh hắn lâu như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ, sao có thể !!

"Ta không đồng ý ! Hạo Thiên cũng sẽ không đồng ý."

Phượng Lâm Thiên vẫn luôn bất động, lúc này lại đưa tay ôm lấy Dung Tuyết từ phía sau.

"Tuyết Nhi, thực lực với ta rất quan trọng, nhưng ta càng không muốn mất nàng."

"Không, phu quân..."

Dung Tuyết chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nàng cố gắng mở mắt thật to, nhưng tay chân vô lực, mí mắt chậm rãi khép lại.

Phượng Lâm Thiên bế Dung Tuyết lên, nói với Cửu Nguyên.

"Dạy cho ta, bí pháp đó !"

Tâm trạng Cửu Nguyên lúc này vô cùng phức tạp. Hắn không nghĩ Phượng Lâm Thiên có thể vì nàng từ bỏ tiên đồ rộng mở. Nếu hắn không gặp phải chuyện hôm nay, có lẽ không quá trăm năm sẽ phi thăng Thượng giới, trở thành Tiên nhân thật sự.

Tuyết Nhi, nàng thực sự tìm được một người xứng đáng.

Hôm đó, tiếng Linh thú gào rống vang trời. Chín con ma thú cùng một con Linh thú lấy Phượng Lâm Thiên làm trung tâm vây quanh. Huyết quang đầy trời, mang theo sức mạnh khủng bố chấn động khắp Trung Châu đại lục.

Hắn cưỡng chế phá bỏ liên kết Sinh mệnh, đồng thời cũng chặt đứt liên kết của bản thân với các Triệu hồi thú.

Khắp người Phượng Lâm Thiên trải dài huyết chú, nhìn từng con triệu hồi thú của bản thân chậm rãi biến mất.

"Chủ nhân..."

Một tiếng nói vang lên, Phượng Lâm Thiên quay đầu, là tiếng của Huyết Diễm Kỳ Lân.

"Diễm..."

Đây là cái tên hắn đặt cho Huyết Diễm Kỳ Lân, vào cái ngày mà hắn triệu hồi nó thành công. Lúc đó Huyết Diễm Kỳ Lân mặc dù là linh thú, nhưng chỉ là con non, tu vi cũng chỉ ngang với hắn lúc đó.

"Sau này, ta không thể bước tiếp cùng ngài nữa rồi. Chủ nhân, có thể là Triệu hồi thú của ngài, ta rất vui..."

Huyết Diễm Kỳ Lân nói xong, cũng từ từ tan biến. Phượng Lâm Thiên nhắm mắt, xin lỗi, các chiến hữu của ta. Mặc dù sau này không thể gặp lại, nhưng các ngươi nhất định phải sống thật tốt.

Đạ tạ vì tất cả...

"Aaaaaa"

Huyết chú trên người Phượng Lâm Thiên sáng lên, hắn trợn mắt, gào lên đau đớn, tu vi Đế Phân Cảnh viên mãn mắt thường thấy được bắt đầu rớt xuống, cao cấp, trung cấp, sơ cấp, Thiên Tôn Cảnh viên mãn, cao cấp,... mãi đến lúc ở Thiên Dương Cảnh sơ cấp mới ngừng lại.

Cùng lúc này, Sinh mệnh thạch của Dung Tuyết ở Ẩn Chi Thần Tộc vỡ nát thành bột phấn, Phượng Lâm Thiên cũng đồng thời ngã xuống.

Một cường giả trẻ tuổi, cứ vậy mà ngã xuống.

Cái tên Hạo Thiên, vĩnh viễn là Truyền kỳ huy hoàng của Hạ giới. Mà cái tên Phượng Lâm Thiên, cũng chỉ là một tên tướng quân Thiên Dương Cảnh nhỏ bé của đại lục xa xôi mà thôi.

________

*Lời tác giả:

Đến đây thì chắc mọi người cũng rõ phần nào về đời cha mẹ nữ chính rồi nhỉ ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.