Sau khi rời khỏi Thanh Lâm Viện, dọc đường Lam Nguyệt đều trầm mặc không nói. Huyền Tịch an tĩnh đi bên cạnh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Nàng muốn tìm hiểu chuyện năm xưa, nhưng dù là Phượng Lâm Thiên hay Phong Mị Nhi chắc chắn sẽ không kể cho nàng. Hiện tại người nàng có thể khai thác, sợ là cũng chỉ có hoàng đế Long Vân Ngạo, nhưng có lẽ thông tin hữu dụng cũng không nhiều. Theo nàng điều tra được, ông ta và Phượng Lâm Thiên lúc trẻ là huynh đệ vào sinh ra tử. Chỉ là hiện tại cũng chỉ là quan hệ quân thần mà thôi.
Lam Nguyệt đột ngột dừng bước, nghiêng đầu nhìn Huyền Tịch, nói:
"Nè, Đại Thần, muốn uống rượu không ?"
Huyền Tịch nhìn nàng, liền biết tâm trạng nàng không tốt, khẽ gật đầu.
"Được."
_______
Lam Nguyệt không thích uống rượu, cũng rất ít đụng đến rượu. Số lần nàng uống rượu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người ngồi trên mái nhà của Thính Tuyết viện, vừa uống rượu vừa ngắm trăng sao. Lam Nguyệt nhìn ngắm bầu trời đêm xinh đẹp, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
"Đại Thần, chàng nói xem tình cảm con người sẽ phai dần theo năm tháng sao ?"
Dù là tư liệu Cửu Môn điều tra được, hay trong trí nhớ mơ hồ của Phượng Lam Nguyệt lúc còn nhỏ, cha mẹ nàng xác thật đã từng rất yêu nhau, cũng rất hạnh phúc.
Nhưng rõ ràng yêu đến như vậy, phụ thân nàng vì sao lại phản bội ? Mẫu thân nàng vì sao phải biến mất ?
Khi có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313771/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.