🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tây Kinh.

Một chiếc xe ngựa phổ thông chậm rãi đi trên đường, từ từ tiến vào Tây Kinh.

"Tiểu thư, đã đến Tây Kinh rồi, chúng ta tìm quán trọ trước."

Diệp Mộng ở bên ngoài vén màn lên, nhỏ giọng nói.

Lam Nguyệt mở mắt, đưa tay vén màn cửa sổ lên, nâng mắt nhìn bên ngoài.

Tây Kinh là kinh đô của Tây Âm quốc, phố xá sầm uất, thương nhân đổ về đây buôn bán nhiều vô số. So với Đế Đô, nó phồn hoa không kém.

"Hửm ?"

Kẻ nào đang nhìn nàng ?

Ánh mắt Lam Nguyệt sắt bén chuyển hướng phía tầng lầu, vừa đúng lúc chạm phải một ánh mắt, liền sửng sốt một chút.

Nàng buông rèm xuống, khóe miệng mang theo ý cười nhu hòa, nàng hướng Diệp Mộng nói.

"Ghé vào Lạc Thiên Lâu đi."

"A, vâng."

Diệp Mộng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh xa phu làm theo lời Lam Nguyệt. Tiết Thanh Hàn khẽ nhìn qua Lam Nguyệt, không khỏi chú ý để cổ nàng, một chút tử quang hơi lóe lên.

Nơi đó, có một cỗ năng lực mạnh mẽ tỏa ra, khiến người khác cảm thấy áp bức.

Cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Lạc Thiên Lâu. Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn bước xuống, Diệp Mộng thì ở lại xe, mang hành lí đi.

Lam Nguyệt bước vào, liền trực tiếp đi thẳng lên lầu hai chữ Thiên. Chưởng quỹ thấy nàng đi vào căn phòng đó, hơi sửng sốt một chút vội vàng chạy theo.

"Vị cô nương này, phòng chữ Thiên không thể tùy tiện đi vào, bên trong đều là khá quý của Lạc Thiên Lâu."

Lam Nguyệt bị cản đường, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:

"Bên trong là người quen của ta."

Chưởng quỹ hơi nhíu mày, nói:

"Người muốn giả dạng người quen không ít, tại hạ cần bẩm báo một chút."

"Được."

Chưởng quỹ thở phào, nhìn nữ tử này cử chỉ cao quý, có lẽ không phải loại đến làm loạn. Chỉ là theo quy tắc, hắn vẫn nên hỏi một chút.

"Hai vị công tử, bên ngoài có một nữ tử, nói là người quen của hai vị."

"Hửm ? Bản công tử không quen ai hết, đuổi đi đi."

Bên trong truyền đến một giọng nam, Lam Nguyệt hơi nhướng mi, không ngờ tên này cũng ở đây.

Ồ, vậy sao ? Không quen biết sao ?"

Lam Nguyệt nâng giọng, thanh âm lại có chút thất vọng.

"Vậy chắc là tại hạ nhận nhầm người rồi, cáo từ."

Lam Nguyệt xoay người, làm bộ muốn rời đi. Bên trong lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cười giọng nam trầm thấp vang lên.

"Tuyết Phong Trần, Phu nhân nhà ta bị ngươi đuổi đi rồi đó."

Phụt !

"Hả !!!?"

Tuyết Phong Trần phun ra một ngụm trà, trừng mắt nhìn Huyền Tịch thông thả ung dung trước mặt.

Hắn phăng một tiếng đứng lên, bay nhanh mở cửa.

"Khoan đã ! Hiểu lầm, là hiểu lầm... a ? Hả ? Khí tức này... ngươi là tiểu tử Dạ Ảnh !?"

Lam Nguyệt dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng hơi cong lên.

"Đã lâu không gặp, Tuyết lão thái gia ?"

Tuyết Phong Trần: "....." Quả nhiên không sai vào đâu được !! Rõ ràng là tên tiểu tử Dạ Ảnh !!!

Lam Nguyệt lướt qua hắn, vỗ nhẹ lên vay chưởng quỹ.

"Được rồi, ông quay về đi."

Lam Nguyệt đi vào, Tuyết Phong Trần và Tiết Thanh Hàn cũng đi theo.



Tiết Thanh Hàn cúi đầu, rất cẩn trọng. Hai người trong căn phòng này, đều cực kỳ mạnh !

"Không phải chứ ? Đế Quân ! Hóa ra nữ nhân mà ngươi nói là đây hả !?"

Tuyết Phong Trần nhìn Lam Nguyệt từ trên xuống dưới, chậc một tiếng.

Chẳng trách ngày nào hắn cũng ngồi uống trà ở đây, vị trí thuận tiện nhìn rõ con đường dẫn vào Thành. Hóa ra là chờ người !

Lam Nguyệt ngồi xuống ghế, Tiết Thanh Hàn liền đứng phía sau nàng.

"Thanh Hàn, ngươi cũng ngồi xuống đi."

Huyền Tịch liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày. Tuyết Phong Trần cũng về chỗ của mình, hắn lười biếng tựa vào sau ghế, nhàn nhạt chỉ vào Tiết Thanh Hàn, hỏi:

"Nam nhân này là ai đây ? Nè nè, tiểu tử, ngươi đây là lén lúc dẫn nam nhân khác trước mặt Đế Quân sao ?"

!?

Người này vừa nhìn đã nhận ra ngụy trang của hắn !?

Vòng cổ của hắn, là Linh khí cao cấp. Đến Thần Hóa Cảnh cường giả cũng không nhìn thấu được !

Người này, rốt cuộc là cảnh giới gì đây !!

Tiết Thanh Hàn hơi rũ mắt, đầu cũng hơi cúi xuống, che giấu biểu cảm trên mặt.

Lam Nguyệt không hề bất ngờ, hai tên lão quái vật này ở Thượng giới cũng là địa vị không thấp, huống hồ ở Hạ giới này chứ.

"Đúng là ăn nói khó nghe, Tuyết lão thái gia."

"Ngươi thì ăn nói dễ nghe à !!"

Tuyết Phong Trần nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn tấu Lam Nguyệt một trận.

Nếu không phải cô ta là nữ nhân của Đế Quân, hắn mới không nhịn !

Lam Nguyệt tựa vào ghế, liếc qua Huyền Tịch vẫn đang chăm chú nhìn nàng.

"Sao hả ? Chàng ghen rồi ?"

Huyền Tịch lãnh đạm trả lời.

"Không, ta tin nàng."

Lam Nguyệt nghe lời này, cười rộ lên. Sau đó đưa tay chỉ về phía Tiết Thanh Hàn phía sau, nháy mắt với Huyền Tịch một cái, nói:

"Đệ tử ta mới nhận, chàng thấy thế nào ?"

Huyền Tịch dời mắt, vành tai khó thấy được hơi đỏ lên. Đợi hắn đưa mắt nhìn Tiết Thanh Hàn, thần sắc đã khôi phục bình thường.

"Tư chất không tồi, đáng tiếc linh căn bị phế rồi."

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, mở miệng:

"Quả thật là vậy, nhưng ta nhìn thấy linh căn hắn vẫn còn có thể cứu được."

Huyền Tịch khẽ gật đầu.

"Đúng là có thể khôi phục."

"Chàng có cách !?"

Lam Nguyệt sáng mắt lên, hỏi. Huyền Tịch khẽ gật đầu.

"Chỉ cần ta dùng chút Thần lực..."

"Khôg được."

"Tuyệt đối không được !"

Lam Nguyệt và Tuyết Phong Trần đồng thanh lên tiếng. Hai người nhìn nhau một chút, đều nhíu mày.

"Ngươi cũng biết hắn bị thương ?"

Tuyết Phong Trần hỏi, Lam Nguyệt lập tức khinh bỉ nhìn hắn. Quay sang Huyền Tịch.

"Hiện tại chàng mà còn tùy tiện dùng Linh lực, không chờ thương thế của chàng giết chết chàng, ta sẽ ra tay giết chàng trước."

Huyền Tịch bất đắc dĩ nhìn nàng, chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời.

"Được."

"Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn, bổn tọa có thể giúp ngươi."

Tuyết Phong Trần lên tiếng, trên mặt treo một nụ cười giảo hoạt. Lam Nguyệt vừa nhìn liền biết hắn không có ý tốt.



"Chuyện của ta, còn chưa cần người ngoài giúp."

Tuyết Phong Trần giật giật mi mắt, vừa rồi không phải còn muốn Đế Quân giúp sao ! Bây giờ hắn mở lời liền trở mặt !? Đúng là không biết điều !!!

"Nàng tìm được thuộc hạ chưa ?"

Lam Nguyệt khẽ lắc đầu, trả lời.

"Vẫn chưa, nhưng mà đã có chút manh mối, chắc hẳn ta sẽ ở lại Tây Kinh này một thời gian."

"Ừm."

"Đệ tử ngoan, giới thiệu giới ngươi một chút, đây là Huyền Tịch, nam nhân của vi sư."

Lam Nguyệt cười tủm tỉm, nghiêng đầu nhìn Tiết Thanh Hàn, lại nhìn Huyền Tịch, nói.

Tiết Thanh Hàn ngộ ra, vừa nhìn cử chỉ của Sư tôn, hắn liền biết nam nhân này và người không phải quan hệ bình thường. Quả nhiên là quan hệ đó...

"Đệ tử Tiết Thanh Hàn, ra mắt sư công."

"Khụ,..."

Huyền Tịch ho nhẹ một tiếng, nhìn phu nhân nhà mình vãn đang cười tủm tỉm nhìn hắn, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

"Nếu đã gọi một tiếng sư công, vậy ta cũng nên tặng ngươi một thứ."

Huyền Tịch lên tiếng, hắn đem một chiếc hộp đưa cho Tiết Thanh Hàn.

Tiết Thanh Hàn cung kính nhận lấy. Hắn mở hộp ra, bên trong lẳng lặng nằm một ngọc giản.

"Đây là một bộ công pháp phù hợp với ngươi, đợi linh căn khôi phục, ngươi có thể bắt đầu tu luyện."

"Đa tạ sư công."

Tiết Thanh Hàn đem hộp cất đi, cung kính hướng Huyền Tịch cảm tạ.

Huyền Tịch khẽ gật đầu, quay sang Tuyết Phong Trần. Tuyết Phong Trần vừa nhìn đã biết hắn muốn gì. Rõ ràng là muốn hắn ra tay cứu người mà !

Đệ tử của các ngươi, liên quan gì tới ta chứ !!

"Hừ ! Một trăm vò Phong Thanh Tửu !"

"Thành giao."

Tuyết Phong Trần nghiến răng nghiến lợi. Nếu biết hắn dễ dàng đồng ý như vậy, hắn liền ra điều kiện cao hơn rồi !

"Tiểu tử, lại đây."

Tiết Thanh Hàn nhìn Lam Nguyệt một cái, thấy nàng gật đầu, liền theo Tuyết Phong Trần rời đi.

"Hắn sắp làm gì đệ tử của ta vậy ?"

"Yên tâm, hắn nhìn thì có chút không đứng đắn, nhưng lúc làm việc lai rất nghiêm túc."

"Ừm, ta tin chàng."

Chờ hai canh giờ trôi qua, Tiết Thanh Hàn và Tuyết Phong Trần vẫn chưa quay lại. Lam Nguyệt cũng không sốt ruột, dù sau khiến một người bị phế linh căn khôi phục bình thường, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Cánh cửa mở ra, Tuyết Phong Trần đã quay lại, nhưng Tiết Thanh Hàn thì không thấy đâu. Lam Nguyệt hơi nhướng mi.

"Đệ tử của ta đâu ?"

"Ngất rồi. Tên đó cũng không tồi, tái tạo Linh căn vốn dĩ như chêt đi sống lại, hắn cả quá trình đều không rên lấy một tiếng. Tiểu nha đầu, ngươi đúng là đã nhặt được bảo bối."

Tuyết Phong Trần vươn vai một cái, lười biếng ngồi xuống ghế.

"Đa tạ ngươi, ta đi xem hắn một chút."

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, lại quay sang Huyền Tịch.

"Chàng đi cùng ta không ?"

"Ừ."

Ta đến đây vì nàng mà.

_______

Lam Nguyệt đến chỗ Tiết Thanh Hàn, quả nhiên hắn đã khôi phục linh căn như cũ. Chẳng qua vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Diệp Mộng cũng đã chuẩn bị chỗ dừng chân ở Lạc Thiên Lâu. Tụ tập lực lượng của Cửu Môn ở Tây Kinh, tiến hành điều tra. Huyền Tịch và Tuyết Phong Trần đều không tham gia tìm hiểu chuyện của Tuyên Vọng. Còn Lam Nguyệt vẫn thường ra ngoài, tìm hiểu tin tức từ phía Thẩm gia.

Cuối cùng cũng phát hiện ra dị thường !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.