🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lam Nguyệt ở Lạc Thiên Lâu trụ lại ba ngày, sau đó thuê một chiếc xe ngựa chuẩn bị quay về Phượng gia một chuyến.

Mặc dù cơ thể tổn thương cũng không ít, bất quá Huyền Tịch lúc đó cho nàng chữa trị không sai biệt lắm. Trước khi về Đế Đô, Lam Nguyệt ghé Độc Vụ sâm lâm một chuyến. Từ Thanh Huyền Thành đến Độc Vụ sâm lâm cũng không quá xa, Lam Nguyệt dùng nửa ngày đi đường liền tới.

Tính đến Cửu Môn thành lập có hai năm hơn, nàng cái này Môn chủ vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt chúng đệ tử Cửu Môn. Lần đầu đến đây vẫn là lúc nàng thiết lập Vạn Độc Trận nha.

Có thể người của Cửu Môn cũng không biết mặt của Môn Chủ, cũng chỉ có mấy thành viên cốt cán ban đầu là biết rõ.

Lam Nguyệt ghé thành trấn gần Độc Vụ sâm lâm nhất, sau đó ra thành, cưỡi trên lưng Thanh U tiến nhập Độc Vụ sâm lâm.

Nàng cơ thể có Thiên Hỏa bảo vệ, độc khí của sâm lâm nàng không e ngại, bẫy rập của độc vụ từ thập nhị thủ hộ độc thú trấn giữ, có thể chúng là nàng tự thân hạ xuống Hồn ấn, đối với nàng không thể quen thuộc hơn, đương nhiên sẽ không tấn công nàng.

Lam Nguyệt tiến vào bên trong kết giới, vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dạng của Tổng bộ Cửu Môn. Kiến trúc xây dựng nhường nàng có chút kinh ngạc.

Nơi này nào giống một thế lực tổng bộ? Càng giống một thành trấn bình thường a. Bất quá trung tâm một tòa đình đài nguy nga tráng lệ cao chót vót không thể không khiến nàng chú ý.

Tính, có lẽ trung tâm quản lý chính là cái đó đi?

Lam Nguyệt che giấu khí tức linh lực, bề ngoài nhìn nàng không khác gì một võ giả bình thường. Bất quá dung mạo cùng khí chất của nàng thật sự quá nổi bật, cho dù chỉ là Võ giả cũng khiến người ta nhìn nhiều hai mắt. Lam Nguyệt không quá để ý, thản nhiên sải bước đi qua. Dọc đường đều có thể nhìn đến thành viên Cửu Môn giao nhận nhiệm vụ, canh gác tuần tra, cũng có bình thường sinh hoạt, buôn bán vật phẩm, kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược các loại. Người của Cửu Môn tại tổng bộ không đeo mặt nạ, có một số ít võ giả, nhưng đa phần là linh giả.

Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, có lẽ nên xây dựng một cái chợ giao dịch dưới danh nghĩa của Cửu Môn? Nàng thấy người Cửu Môn cũng rất có tiềm năng nha.

Lam Nguyệt còn chưa đến trung tâm tổng bộ, đã gặp được người quen. Thiếu nữ một bộ tố y đơn giản, chỉ dài hơn gối một chút, dưới chân mang giày bó, trên tóc búi hai quả đào nho nhỏ, treo hai viên lục lạc vàng, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đang cùng một đám thuộc hạ dưới trướng bàn giao chút gì đó. Lâu lắm không gặp, thiếu nữ lúc này trổ mã thực xinh đẹp khả ái, nhường Lam Nguyệt nhìn nhiều hai mắt.

Ai bảo nàng là một người thích cái đẹp đâu, trước sắc đẹp đúng là không cưỡng được. Bất quá nhìn khắp thiên hạ cũng chưa ai so Đại Thần đẹp.

Lam Nguyệt hướng nàng nhìn qua, thiếu nữ tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, mày hơi nhăn lại, ánh mắt chuyển qua, vừa vặn cùng Lam Nguyệt tương giao. Nàng hơi sửng sốt một chút, sau đó hai mắt lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy bảo vật, vội ném xuống đám thuộc hạ, hướng Lam Nguyệt chạy qua.

"Oa, Môn.."

Nàng vừa muốn kêu một tiếng Môn chủ, lời còn chưa kịp phát ra, Lam Nguyệt đã nhanh tay che miệng nàng lại.



"Không cần để lộ thân phận của ta."

Thiếu nữ hiểu ý gật gật đầu, Lam Nguyệt buông nàng ra. Bị một cái thủ lĩnh đột nhiên tiếp cận, không ít ánh mắt hướng hai người nhìn qua. Dù sao đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như vậy, vốn dĩ đã nhìn nhiều hai mắt, lúc này ma quỷ đại thủ lĩnh còn đến. Thiếu nữ quay đầu, ánh mắt chợt lạnh, thanh âm cũng mang theo mấy phần âm trầm lạnh lẽo:

"Còn nhìn? Đều không cần mắt nữa rồi, hửm?"

Lam Nguyệt: "..."

Không phải, ngươi trưởng thành một bộ mặt khả ái đáng yêu, lời nói ra như thế nào như vậy không chút hợp đâu?

Đám người bị ánh mắt dọa sợ, vội vàng rụt đầu, tiếp tục ai làm việc nấy. Đám người dưới cấp của nàng cũng nhận việc rời đi, một chút cũng không dám nhìn lại.

Lam Nguyệt có chút mê, Linh Lan ở Cửu Môn rốt cuộc là dạng gì? Ai nhìn nàng cũng như thấy ma quỷ? Lam Nguyệt đột nhiên có một chút ấn tượng, nàng có nghe qua báo cáo về Linh Lan.

Linh Lan, đại thủ lĩnh của Sát Long Vệ, Cửu Môn trước đây thường lấy Linh Lan làm đội trưởng dẫn đội đi lịch luyện, nàng bề ngoài linh động đáng yêu, thực chất lại là một huấn luyện viên ma quỷ, dưới trướng nàng huấn luyện, so địa ngục còn muốn thảm.

Trong Cửu Môn có lưu truyền một câu, thà vào Cửu Ngục huấn luyện, không vào tay Đại thủ lĩnh!

Sát Long Vệ là một nhóm linh giả xuất sắc trong Cửu Môn tuyển chọn ra, trong đội tu vi thấp nhất cũng là Động Thiên cảnh, dưới sự huấn luyện của Linh Lan, thân thủ đều là nhất lưu.

Lúc đầu thu nhận Linh Lan, nàng cũng không quá chú tâm, hiện tại xem lại, hình như nàng nhặt được tiểu Thiên tài không ít đâu? Một cái Tuyên Vọng, một đội huynh muội Diệp Tu Diệp Mộng, một cái Lăng Duyệt, bây giờ lại đến một cái Linh Lan?

Nga, vận khí đúng là khiến người khác thèm nhỏ dãi đâu.

"Tiểu thư, người có phải là lần đầu đến tổng bộ không? A, không đúng, Trận pháp là người thiết nha không phải lần đầu, a, hay là ta dẫn người đi một vòng tham quan? Không đúng, không đúng, Phó Môn chủ về rồi, người có muốn gặp một chút?"

Lam Nguyệt nhìn trước mắt kích động tiểu cô nương, quả thật không nhiều liên hệ đến vị đội trưởng ma quỷ trong lời đồn a, kích động đến nói năng đều lộn xộn. Tính, Linh Lan giống như cũng hơn nàng chỉ vài tuổi, năm nay cũng bất quá gần 20 đi?

"Ân, sau khi xây dựng Tổng bộ, ta lần đầu đến, đi nhìn một chút, tạm thời không cần lộ thân phận của ta."



Lam Nguyệt nhàn nhạt nói, đem tiểu cô nương kéo qua một bên. Lại đứng nhiều chỗ này, nàng sợ muốn giấu cũng giấu không được.

Dù sao Cửu Môn kỳ cựu thành viên đều biết mặt nàng cái này Môn chủ.

Linh Lan đưa Lam Nguyệt về chỗ ở của nàng trong tổng bộ. Là một gian phòng ở không lớn cũng không nhỏ, đồ dùng đều sắp xếp thật ngăn nắp, sạch sẽ. Lam Nguyệt đảo mắt quan sát một lượt, liền ngồi xuống bàn ở giữa phòng. Linh Lan ngồi đối diện nàng, rót một ly trà đặt trước mặt Lam Nguyệt, hỏi.

"Môn chủ, lần này người ghé tổng bộ là muốn làm gì sao?"

"Ừm, cũng không có gì, tiện đường liền ghé xem một chút."

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, đưa ly trà lên khẽ nhấp một ngụm. Dọc đường đúng là chưa uống nước, có chút khác. Độc Vụ sâm lâm thuộc lãnh địa Đông Nhạc quốc, tuy nhiên bởi nhiều năm bị độc vụ bao quanh, là một vùng đất hung hiểm, nghe nói từ thời khai quốc đã tồn tại, diện tích không bằng Lạc Nhật sơn mạch rộng lớn trải dài tứ quốc, bất quá cũng chiếm diện tích khá lớn, khai quốc hoàng đế từng ý định đem độc vụ nơi này triệt tiêu, nhưng nhiều năm đều không thể thành công.

Lâu dần, nơi này gần như bỏ phế, cũng không ai dám tùy tiện xông vào, dù là Linh giả cũng khó mà cầm cự trong độc vụ thời gian dài. Đan dược tị độc là có thể dùng, nhưng cũng chỉ chống chịu được một canh giờ, không phải hết sức cần thiết đi vào, không ai nguyện ý đi vào Độc Vụ sâm lâm.

Nhờ có Vạn Độc Trận, nàng có thể ở trong Độc Vụ sâm lâm mở ra một khoảng thiên địa, Tổng bộ của Cửu Môn muốn bị phát hiện hoặc tấn công, gần như là chuyện không thể nào.

Nàng cũng rất tò mò, đám độc vụ này là từ đâu mà ra. Như thế nào không thể triệt tiêu hoàn toàn đâu? Quay đầu để Tuyên Vọng tìm hiểu một chút, hắn ở lĩnh vực y dược tạo nghệ cực cao, thiên phú cũng là nhất tuyệt.

Nói ra bảo bối tốt nhất nàng nhặt được, chính là hắn đi? Nga, Tiểu Thanh Hàn cũng không tồi~

Cũng không biết chuyện giữa hắn và Mạc Tử Uyên giải quyết ra sao rồi.

"Ngươi nói Phó Môn chủ quay về rồi? Là Tuyên Vọng sao?"

"Đúng vậy, nha, hắn còn dẫn về một mỹ nhân nha, hơn nữa còn là một băng sơn mỹ nhân nha!"

"Phải không?"

Lam Nguyệt nhướng mi, ứng một tiếng.

Một băng sơn mỹ nhân, không phải người nàng nghĩ đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.