Ngày hôm sau, học viện Vân Uyên khai giảng. Trước cổng tướng quân phủ, bốn chiếc xe ngựa đang đỗ. Phượng Lam Huyên một thân màu lam học viện y phục, oán giận lầu bầu: "Phế vật này rốt cuộc đi hay không! Chúng ta vì cái gì muốn chờ nàng!" Phượng Lam Vũ cũng là lần đầu đi học, nàng là thứ xuất, thiên phú lại không như Phượng Lam Huyên tốt, lần này được đến học viện coi như may mắn, bọn họ nghị luận nàng cũng không dám nói gì, đầu cuối thật thấp. "Đại tỷ, chúng ta đi thôi, tại sao phải chờ nàng chứ!" Phượng Vân Long tuổi nhỏ nóng nảy, lần trước bị Lam Nguyệt chỉnh đều oán giận trong lòng, lúc này mới phát tiết. Phượng Lam Uyển không thể thấy khẽ nhíu mày một chút, một chút kiên nhẫn cũng không có, đúng là vô dụng. Bất quá cũng không ai nhìn được đến tiếng lòng của nàng, Phượng Lam Uyển bên ngoài qua loa an ủi. "Được rồi, học chút kiên nhẫn đi, chỉ có bấy nhiêu đó liền mất kiên nhẫn, các ngươi như thế nào làm đại sự." Phượng Vân Long bị giáo huấn có chút phẫn uất, nhưng hắn có chút sợ vị đại tỷ này, cũng không dám cãi lại. Phượng Lam Uyển đến học viện đương nhiên không phải để học, nàng đến chẳng qua tìm viện trưởng có chút việc. Dù sau một tháng nữa thí luyện học viện, nàng được mời làm giám khảo. Phượng Lam Huyên lại xấu hổ cúi đầu, trong lòng có chút ghen ghét. Chẳng qua ngươi sinh ra sớm một chút, chọn bụng chui ra tốt một chút, thiên phú so ta tốt một chút, có cái gì để kiêu ngạo. "A, mọi người là đang chờ ta sao? Ngượng ngùng." Thanh âm trong trẻo vang lên, đám người đưa mắt nhìn vào trong. Thiếu nữ một thân lam sắc đồng phục, tóc đen bị nàng tùy ý cột cao lên, gương mặt treo lên ý cười nhàn nhạt, đáy mắt một mảnh quang mang, tựa hồ sáng lên màu xanh lạnh lẽo. Nàng đạp nắng mà đến, không có bất kì trang sức son phấn, lại khiến người khó có thể dời mắt. Phượng Lam Uyển điềm tĩnh nhìn nàng, Phượng Lam Huyên lại là giận dữ ghen ghét, Phượng Lam Vũ rũ mắt không biết nghĩ gì. Lam Nguyệt đánh giá một vòng, khoé môi nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn như thân thiện dễ gần, lại tựa như cự người ngàn dặm. Phượng Lam Uyển này xem ra có chút bản lĩnh, thu liễm thần sắc khá tốt. Là một đối thủ không tầm thường. Phượng Lam Uyển lạnh lùng dời ánh mắt, trong lòng lại không khỏi trầm xuống. Vị nhị muội này của nàng, trước nay không hề đáng chú ý, hiện tại... "Ngươi còn biết ngượng? Chậm chạm như vậy, chân ngươi còn giữ làm gì!" Phượng Lam Huyên vừa thấy Lam Nguyệt xuất hiện liền ác ý nói: Lam Nguyệt liếc nàng một cái, tùy ý nói: "Chân ta đẹp, để ngắm không được sao?" Phượng Lam Huyên: "..." Những người khác: "..." Đây là loại câu trả lời gì!? Đúng là mặt dày vô sỉ. Quân Vô Nhai không nói gì nhìn trời, hắn ở cùng nàng lâu như vậy thật không biết tính cách của nàng. Lúc lại kiêu ngạo ác liệt, lúc lại hờ hững lạnh nhạt, lúc lại một bụng ý nghĩ xấu xa, hiện tại trình độ tự luyến đều thăng cấp! Nha đầu này muốn thăng thiên sao!!! Phượng Lam Huyên bị nghẹn họng, quả thực không thể nói gì nữa, tức giận nhảy lên xe ngựa. Lam Nguyệt cười cười, đến chỗ xe ngựa, bất quá nàng còn chưa bước lên xe, phía sau lại vang lên thanh âm lạnh lùng của Phượng Lam Uyển: "Nhị muội, trước nay Phượng gia lấy tôn ti làm đầu, muội thân là muội muội lại để tỷ đợi lâu như vậy, quy củ vẫn còn sao?" Lại dám trước mặt bổn tiểu thư nhắc quy củ? Cái gì mà quy củ! Ta chính là quy củ! Lam Nguyệt bề ngoài cũng không chút gợn sóng, ác ý cười nói: "A, nói đến quy củ, Đại tỷ a, ta mặc dù gọi ngươi một tiếng Đại tỷ, chính vì tôn ngươi so ta lớn tuổi, nhưng quy củ vẫn là quy củ, ta là dòng chính tiểu thư, mà ngươi..." Nhìn gương mặt Phượng Lam Uyển lạnh lẽo, Lam Nguyệt cười đến càng ác ý, tiếp tục nói: "Một thứ xuất được nâng lên mà thôi, dù ngươi có lợi hại cỡ nào, ngày nào ta còn tại, ta mới chính thức là đích nữ Phượng gia." Một nhà Phượng gia, nàng không ưa bất kỳ kẻ nàng. Dù tính cách Phượng Lam Uyển khiến nàng có chút thưởng thức, ngươi có người sinh ra, đã định sẵn không thể làm bạn. Phượng Lam Uyển ánh mắt càng lạnh lẽo, xung quanh nàng linh lực đột nhiên dao động mạnh mẽ, uy áp lan tràn mà ra. Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không khí có chút nặng nề, nàng trở tay, Nghịch Hành Phá Linh Thuật lặng yên vận chuyển, linh áp tràn trề đi đến chỗ Lam Nguyệt tựa như muối bỏ biển, biến mất vô tung. Lam Nguyệt đột nhiên thu hồi ý cười, gương mặt bình tĩnh một cách đáng sợ, nàng không có thái độ lạnh lùng như Phượng Lam Uyển, nhưng lời nói ra lại khiến người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến cực điểm. "Phượng Lam Uyển, xưa nay ta ân oán phân minh, người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu cố tình gây sự, kia, cũng không thể trách ta." Lam Nguyệt hơi kéo dài âm cuối, nói xong câu đó, cũng không đợi Phượng Lam Uyển trả lời, vén màn xe bước vào trong. Lam Nguyệt xưa nay mặc dù không phải kẻ đại gian đại ác, nhưng cũng không phải kẻ tốt lành gì. Là người đều ích kỷ, nàng cũng vậy, không động vào nàng, nàng sẽ không vô cớ gây sự, nhưng nếu chạm đến mấu chốt của nàng________, vậy liền chờ gánh hậu quả đi! Phượng Lam Uyển đột nhiên có chút hoảng hốt, vừa rồi nàng toàn thân tựa như bị định thân, không thể nhúc nhích, gương mặt kia quá mức bình tĩnh, khiến nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Phượng Lam Uyển thu hồi tâm tình phức tạp, lên xe nghĩ lại đột nhiên có chút phẫn nộ. Một kẻ bỏ đi như nàng, đến linh căn còn là phế linh căn, lấy tư cách gì cùng nàng so? Lại lấy tư cách gì cuồng vọng như vậy? Kiêu ngạo như vậy? __________ Đoàn người một đường chạy thẳng đến Vân Uyên học viện. Vân Uyên học viện là học viện duy nhất của Đông Nhạc quốc, nơi này tập trung vô số thanh thiếu niên trẻ tuổi tài cao, cũng huấn luyện ra vô số cường giả cho Quốc gia. Học viên Vân Uyên chia thành hai phân viện chính, một bên là Võ Giả, một bên là Linh Giả. Võ giả mặc dù nhiều, bất quá cũng chỉ có một chức nghiệp là Võ Sư. . Truyện hay luôn có tại ( trumtruye n.O R G ) Mà bên Linh Giả lại chia thành nhiều chức nghiệp. Ngự Thú Sư, Triệu Hoá sư, Linh Văn sư, Luyện Dược Sư. Ừm, là không có Linh Trận sư, xem ra Linh Trận sư chức nghiệp này cũng không phổ biến. Mỗi phân viện lại chia thành bốn cấp bậc từ trên xuống là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Cấp bậc là tương xứng với tu vi của học viên. Lam Nguyệt còn đang suy nghĩ miên man, xe ngựa đã ngừng lại, nàng hồi thần, từ xe ngựa bước xuống. "A, Lão đại!" Lam Nguyệt vừa bước xuống liền nghe thấy một tiếng kêu, nàng xém chút liền trượt chân. Lam Nguyệt nâng mắt nhìn một viên tròn vo thịt ì ụt chạy đến, không khỏi giật giật khoé miệng. Nàng lúc nào liền thành lão đại của 'con heo' này rồi? Ninh Hạo ánh mắt sáng rực chạy đến chỗ Lam Nguyệt, dẫn đến xung quanh người cũng chú ý lại đây, nhỏ giọng nghị luận. "Kia là ai?" "Đó là Phượng Lam Nguyệt!" "Nghe nói hôm nay phế vật kia vào học viện a! Thực sự đến?" "Là đến vì Hiên thế tử sao?" "Là nàng, hôm Yến hội ta có nhìn đến nàng!" "Phải không? Xinh đẹp như vậy a, làm gì giống lời đồn nha." "Xì, xinh đẹp lại thế nào? Loại người sống chỉ có danh ô uế như nàng, xinh đẹp lại được cái gì!?" "Ha, không phải câu dẫn được tiểu hầu gia Ninh hầu phủ sao? Nhìn nhìn, Ninh Hạo đều một bộ si ngốc đâu! Chậc, đúng là một con hồ ly tinh!" Lam. Hồ ly tinh. Nguyệt: "...." "Hahaha..." Quân Vô Nhai không chút khách khí cười to, thanh âm trêu tức nói: "Nha đầu, ngươi nghe, hồ ly tinh a! Ngươi thăng cấp r a." Lam Nguyệt gương mặt treo một cái tươi cười tiêu chuẩn, trong lòng lại âm thầm nghiến răng, tốt, lão phượng hoàng chết tiệt, ha hả, ngươi thành công trở thành đầu sổ danh sách đen của bổn cô nương! Đợi bổn cô nương cường đại, trước khi đem ngươi thả ra, không chơi cho ngươi còn nửa cái mạng, tên bổn cô nương liền viết ngược lại! "Tức giận rồi? Chậc, thanh danh này của ngươi đúng là càng ngày càng xú." Thanh âm Quân Vô Nhai vẫn vang lên, Lam Nguyệt ha hả hai tiếng, đem liên hệ ngắt. Quân Vô Nhai: "..." Không thú vị, động một chút lại ngắt liên hệ. Ninh Hạo nhìn Lam Nguyệt đặc biệt kích động, kém chút liền đem nàng đi cúng bái rồi. Hắn hiện tại mới biết được, vị này đây không phải cái gì Phượng Lam Uyển, nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh cấp bậc tồn tại trong truyền thuyết Vô Linh Căn phế vật a!! Quá cường hãn a! Nàng rõ ràng cùng lời đồn không giống a! Đối với những lời đồn kia, Lam Nguyệt chỉ có thể đánh cái cười ha hả, cấp bậc truyền thuyết, thật vinh dự a! "Ta khi nào trở thành lão đại của ngươi?" Đối người xa lạ, Lam Nguyệt luôn mang bộ dạng hờ hững lạnh nhạt, tựa hồ không có gì nhập nổi nàng mắt. Ninh Hạo ngượng ngùng cười một cái, hắn gãy gãy đầu, nhìn có chút ngốc manh nói: "Lão đại, sau này ngươi chính là ta lão đại a!" Lam Nguyệt: "...." Ngươi đã hỏi qua ý lão đại này sao? Lam Nguyệt lười cùng hắn nói nhảm, tiến vào học viện. Ninh Hạo là đã học tại Vân Uyên học viện năm năm, hắn cũng không phải tân sinh, nên giữa đường liền cùng Lam Nguyệt tách ra. Ninh Hạo đã không vượt qua kiểm tra mấy năm rồi, nếu năm nay còn không qua được, kia liền bị đuổi khỏi học viện. Học viện cùng lão sư đối hắn cũng là không có cách nào, quả thực là giận mà không thể làm gì! Hắn cũng là tiền lệ đầu tiên của học viện! Ở nơi này bị người xem là vết nhơ của học viện. Bất quá thân phận ở đó, cũng không ai dám thực sự làm gì hắn. Kì thực Ninh Hạo thiên phú không tệ, là hệ có phòng ngự mạnh nhất - Thổ hệ Linh căn. Chẳng qua hắn đối tu luyện không hứng thú, đến hiện tại cũng chỉ là cấp mười nhập môn. Đến Sơ Linh Cảnh sơ kì đều không phải. Lam Nguyệt đi vào trong, đầu tiên phải trải qua kiểm tra, sau đó mới có thể lựa chọn lớp học. Bất quá Lam Nguyệt cái này 'phế vật' liền được miễn kiểm tra, trực tiếp nhập học. Đối với những người này mà nói, nàng kiểm tra hay không đều như nhau, tốn thời gian. Trực tiếp đem nàng bỏ vào lớp Võ Giả, vẫn là thấp kém nhất Hoàng cấp lớp học. Này đó Lam Nguyệt cũng không buồn để ý, nàng đến nơi này, chẳng qua vì không muốn cùng đám người Phượng gia chạm mặt, Lục Y rời đi nàng càng không có lí do ở lại, trực tiếp đến học viện ở. Lam Nguyệt cầm trên tay thẻ phòng, đến viện của bản thân. Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào, bên trong còn có bốn gian phòng khác, hẳn là chung một sân đồng học. Lam Nguyệt vừa bước vào sân, một phòng liền mở ra, là một nữ sinh trẻ tuổi, gương mặt non mềm, trắng trẻo, đôi mắt to tròn đáng yêu, môi nhỏ đỏ bừng, tóc búi hai bên rũ xuống hai cái lục lạc, theo động tác của nàng vang lên đinh đan thật nhỏ, cực kì đáng yêu. Nữ sinh liếc đến chỗ Lam Nguyệt, đôi mắt hơi sáng lên, từ xa chạy đến, háo hứng chào đón nàng. "Ngươi cũng trụ tại đây sao? Chào ngươi, ta gọi Lan Mịch, ta vừa đến, là tân học sinh, lớp Địa cấp Linh Giả, còn ngươi nha?" Lam Nguyệt đánh giá thiếu nữ một chút, đột nhiên nở nụ cười. Không phải tươi cười thân thiện như thần nữ, mà là một nụ cười đầy ác ý như ma. Lan Mịch có chút ngỡ ngàng, đều là nữ tử, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, mặt không nhịn được đỏ lên. Rõ ràng nàng cười lên rất đẹp, nhưng Lan Mịch lại cảm giác nụ cười có chút lạnh lẽo. "Phượng Lam Nguyệt, Hoàng cấp Võ Giả tân sinh." Lan Mịch giật mình nhìn nàng, có chút kinh ngạc, người này là một Võ Giả? Lại còn là lớp Hoàng cấp thấp nhất? Nhầm lẫn sao? Vẫn là nàng đang bị trêu đùa? Nàng rõ ràng cảm nhận được, trên người nàng có linh lực dao động, sao lại là võ giả a? "Ngươi thực là võ giả?" Lam Nguyệt thấy nàng nghi hoặc, nhướng mi. "Đúng vậy, làm sao?" "Ta rõ ràng..." Lan Mịch vừa muốn nói lên, lại đột nhiên im bặt. Nàng đổi giọng, ngượng ngùng nói: "Thực hảo, chúng ta có thể kết bạn sao?" Lam Nguyệt đánh giá nàng ta một chút, hơi nheo mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi không biết ta?" Lan Mịch có chút mờ mịt, nàng nên biết nàng sao? Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lan Mịch, Lam Nguyệt chỉ có thể vô ngữ, bỏ qua nàng đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại. Chờ Lan Mịch hồi phục lại tinh thần, Lam Nguyệt đã đóng cửa. Nàng có chút ủ rũ cụp đuôi, aizz nha, nàng chỉ muốn kết bạn mà thôi a, sao lại khó như vậy nha! Cái này cũng không thể trách Lan Mịch, nàng từ nhỏ đều không có tiếp xúc qua nhiều người, hầu như đều không rời núi, cũng không rõ thanh danh vang dội Phượng Lam Nguyệt cũng là chuyện bình thường. Lam Nguyệt vừa vào phòng, nhịn không được nghĩ nghĩ. Lan Mịch? Là họ Lan sao? Họ này không có ở Đế Đô, trong các đại gia tộc cũng không có họ Lan. Người này chắc chắn không phải người Đế Đô. Bởi vì nàng không biết Lam Nguyệt. Danh tiếng của Lam Nguyệt, đến đứa trẻ ba tuổi trong Đế Đô còn được kể nghe, danh tiếng thậm chí các nước láng giềng cũng có nghe qua, dù sao mẫu thân nàng khi xưa, không ai không biết, mà Vô Linh căn nàng, lần đầu tiên gặp phải trên Đại lục. Nữ tử này không biết, chứng tỏ nàng xưa nay sống ẩn cư, hoặc từ nhỏ được gia đình che chở đến cái gì cũng không biết. Nàng càng thiên về cái thứ nhất hơn. Dù sao Lan Mịch này tuổ trẻ liền là Động Thiên Cảnh cao thủ, không tầm thường, tuyệt đối không phải loại tiểu thư được gia đình nuông chiều bảo bọc. Lát sau bên ngoài lại truyền đến thanh âm, hẳn là những người khác đều đến. Lam Nguyệt cũng lười phải chào hỏi, ngồi trên giường tu luyện. Ở Vân Uyên học viện có Tụ Linh trận, cái này thân là Linh trận sư nàng vừa bước vào đã biết. Mặc dù cấp bậc đối nàng xem ra rất là tàn, bất quá vẫn có chút công hiệu, so bên ngoài linh khí đều dồi dào nhiều. Không biết nàng lại làm một cái tụ linh trận bên ngoài viện có được không? Không được, như vậy sẽ bị các sư phó của học viện phát hiện. Lam Nguyệt là đi Cửa sau vào học viện, hoàn toàn không cần thủ tục rườm rà, ngày mai liền bắt đầu lên lớp. "Tiếp theo ngươi định ở lại đây sao?" Quân Vô Nhai đột nhiên lên tiếng hỏi. "Gấp cái gì, lão phượng hoàng, ta nói ngươi gần đây như thế nào như vậy già mồm đâu?" Lam Nguyệt nhíu nhíu mày nói, đột nhiên hỏi lại. Quân. Lão phượng hoàng: "...." Lại mắng hắn lão! Còn mắng hắn già mồm! Ngươi mới già mồm! Cả nhà ngươi đều già mồm! Hừ! Lam Nguyệt thành công khiến Quân Vô Nhai ngậm miệng, nàng lười biếng ngáp một cái, nằm dài trên giường. Lam Nguyệt đem tiểu Mao trong ngực áo đem ra, nó đang ngủ, bất mãn chi chi kêu to, nàng vuốt vuốt lông nó, nó mới an tĩnh nằm trên giường. "Thanh U." Lam Nguyệt từ không gian triệu hồi Thanh U ra. "Chủ nhân." Thanh U hóa thành một con chim xanh nhỏ đậu trên tay nàng, mờ miệng. "Ngươi đi đến chỗ tiểu viện huấn luyện, từ nay ngươi nhận nhiệm vụ huấn luyện bọn họ đi, hiện tại cũng nên để bọn họ thực chiến, ta giao cho ngươi dẫn bọn họ đi Lạc Nhật sơn mạch lịch luyện." Thanh U là linh thú cấp cao, nó ở Lạc Nhật sơn mạch coi như là chúa tể rồi, để nó dẫn người, nàng rất an tâm. "Vâng!" Thanh U kêu một tiếng, sao đó hướng cửa sổ bay đi. Lam Nguyệt lười biếng nằm trên giường, khẽ ngáp một cái. Chậc, ngày tháng ở học viện e là cũng không phải quá yên bình, dù sao Phượng Lam Huyên cũng tại, Phượng Lam Thanh thì hiện tại đã phế, hoàn toàn không có tư cách bước vào học viện nữa, Phượng Lam Uyển không phải trình độ mà lão sư ở đây có thể dạy, nàng sẽ không đến. Phượng Vân Tường nàng chưa gặp qua, nhưng tựa hồ cũng không tốt lành gì. Bất quá hắn vài tháng nay không tại Đế Đô, nàng không cần lo xa. Phượng Vân Long tuổi nhỏ, nàng mới không cần quản nó. Phượng Lâm Thiên trong phủ cũng chỉ có ba người con trai, một người là đại công tử Phượng Vân Tường, một cái là tam công tử Phượng Vân Long, còn lại là vị nhị công tử do một di nương sinh, từ nhỏ bệnh tật, cơ thể yếu ớt, rất ít khi xuất đầu. Mấy lần trước nháo lớn như vậy, Lam Nguyệt đều chưa từng nhìn đến vị đại ca này. Còn lại chỉ có Phượng Lam Vũ, người này nhìn như yếu đuối ngoan ngoãn, nhưng Lam Nguyệt biết nàng cũng không có đơn giản như vậy. Phượng Lam Vũ mẫu thân mất sớm, mà nàng có thể bình an lớn lên sinh sống ở Phượng phủ, sẽ là người đơn giản sao? Bất quá Phượng Lam Vũ đối nàng không đánh chủ ý, nàng cũng lười quản nàng. Lam Nguyệt ném một đóng ý nghĩ loạn thất bát tao ra sau, êm đẹp tìm chu công đánh cờ. __________ ________ NH: Lão đại, ta rất nhớ ngươi! *Nhào đến* LN: Cút! HT: Cút!!! NH: Lão đại nhà hắn không thík hắn làm sao đây! Online chờ, rất gấp! Tâm: đến, ta cho ngươi chỉ điểm: đem chút đồ tốt đến, dọn luôn bảo khố nhà ngươi càng tốt! NH: Lão đầu nhà ta sẽ chém ta đó! Ngươi muốn hại chết ta sao!! Tâm: Cho điểm sao, Bổn toạ cho ngươi chỉ điểm! "......." Cuồng sao!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]