Lời này Huyền Tịch nói được bình tĩnh, lạnh nhạt, Lam Nguyệt cũng không biết, hắn nói ra lời này mang thái độ gì. Nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cũng dùng giọng điệu tương tự hỏi lại. "Ngươi đây là lấy thân phận gì yêu cầu? Tại sao ta phải đáp ứng ngươi?" Huyền Tịch rũ mắt nhìn nàng, nhìn thiếu nữ đang cười nhạt nhìn hắn, chậm rãi nói. "Dựa vào ta, biết mẫu thân ngươi là ai. Biết thân thế của ngươi." Lam Nguyệt hơi ngẩn ra, nàng kích động đứng lên. Nắm lấy vạt áo của hắn. "Ngươi biết? Ngươi từ đâu biết?" Hắn rõ ràng chỉ vừa biết thân phận của nàng, làm sao biết mẫu thân nàng là ai? Huyền Tịch nhìn vạt áo bị nàng kéo, hơi nhíu mày, phủi tay nàng ra, lại lùi lại một bước. Lam Nguyệt có chút xấu hổ, nàng khụ một tiếng. "Xin lỗi, là ta kích động." Huyền Tịch nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: "Ở huyễn cảnh, ta nhìn thấy mẫu thân của ngươi. Dung Từ của Ẩn tộc xác định ngươi là hậu nhân, có nghĩa là mẫu thân của ngươi không phải Nhân tộc." Ẩn tộc là một nhánh tộc của Thần tộc. Năm xưa sau trận Loạn Cửu Thiên, Thần giới Cửu Trùng Thiên bị hủy, chúng thần vẫn lạc hơn một nửa, từ hỗn độn khai sinh ra Cửu Thiên thế giới, Thần tộc tộc nhân cũng từ đó quy ẩn rất nhiều, có tuyệt chủng, có quy ẩn, tóm lại còn xuất hiện trước mặt nhân thế không còn nhiều. Ẩn tộc mặc dù bị tổn thất, các vị Thần mạnh đều vẫn lạc trong trận chiến đó, nên mới quy về ở ẩn. Nhưng đối với Cửu Thiên hiện tại, Ẩn tộc đã là tồn tại mạnh mẽ rồi. "Dung Từ? Là tàn hồn kia?" Lam Nguyệt bình tĩnh lại, hơi suy tư. Vậy chuyện nàng tiếp nhạn truyền thừa thực sự có liên quan đến huyết thống à. "Ừ." "Đại thần, ngươi có thể nói nhiều về Ẩn tộc cho ta không?" Nghe Lam Nguyệt nói, Huyền Tịch chỉ khe khẽ lắc đầu. "Tu vi quá thấp, biết nhiều ngược lại có hại cho tâm cảnh của ngươi." Bàn tay Lam Nguyệt hơi nắm chặt, tu vi của nàng đúng là quá thấp. Nàng im lặng, không nói gì. Huyền Tịch nhìn nàng, cảm giác người trước mắt trạng thái không tốt lắm, hay là hắn nói được quá tuyệt tình? Làm nàng bị tổn thương? Huyền Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là sửa đổi bổ sung một câu: "Kỳ thật chỉ trong thời gian hai tháng, tu vi của ngươi liền tăng mạnh, đã là rất tốt." Lam Nguyệt nghe lời này, sửng sốt nhìn hắn. Huyền Tịch cũng đang nhìn nàng, cái này đột nhiên ngẩng đầu lên, chính là mắt đối mắt. Huyền Tịch đeo mặt nạ, nàng không rõ biểu cảm của hắn lúc này, nhưng trong đôi mắt kia, mang theo một chút thất thần. Bởi vì hắn thấy đôi mắt Lam Nguyệt lúc này, không hiểu sao đột nhiên chuyển sang màu xanh biếc. Huyền Tịch nhịn không được bước đến một bước, hắn đưa tay, liền chạm vào đuôi mắt nàng. Đôi mắt này, hắn rất quen thuộc... Hắn từng thấy, cũng từng chạm vào như vậy... Hắn đưa tay chạm vào nháy mắt, Lam Nguyệt hồi thần, lùi mạnh vài bước, nhưng nàng quên bản thân đang ở trên mái nhà. Một lùi này, bước hụt, thân thể liền muốn ngã xuống. Một khắc Lam Nguyệt nghĩ phải ăn đau một hồi, bàn tay đã bị người kéo lại. Lực kéo cũng mạnh, nàng liền đâm nhập vào ngực hắn, ôm lấy người ta. Mặt Lam Nguyệt hơi đỏ lên, nàng tránh ra, nhẹ giọng nói: "Đa tạ." "Không có gì." Huyền Tịch cũng trả lời, trong giọng nói lại mang theo chút lúng túng khác thường. Lam Nguyệt lén nhìn hắn một cái, người kia nghiêng mặt đi, lại đeo mặt nạ, thực cũng không nhìn ra cái gì. Lúc này, canh giờ vừa đến, hàng ngàn thiên đăng dưới đất bay lên. Cả bầu trời nhuộm một màu vàng rực rỡ, lung linh huyền ảo, thực sự là cảnh đẹp hiếm thấy trên thế gian. "Không nghĩ đến lại có thể chứng kiến cảnh đẹp như vậy." Lam Nguyệt nở nụ cười, từ không gian lấy ra một bình rượu. "Đại thần, bắt lấy." Huyền Tịch vừa quay đầu lại, một bình rượu liền ném tới. Hắn vốn định né tránh, lại chợt nhớ không phải đang đánh nhau, đưa tay bắt được. "Dưới cảnh đẹp như vậy, đến, Đại thần, chúng ta cạn một bình." Lam Nguyệt không thích uống rượu, nhưng tối nay nàng đã uống khá nhiều, cũng mang theo chút men say, hiện tại có cảnh có người, lại nhịn không được đem rượu ra. Huyền Tịch nhíu nhíu mày, nhìn bình rượu trên tay. Loại rượu này tất nhiên không lọt nổi vào mắt hắn, chỉ là nhìn người ngồi trước mặt đưa bình rượu về hướng mình, cũng không thể ném. Hắn cũng bên cạnh nàng ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra một cái ly thủy tinh, đem rượu đảo vào. Lại đem ly chạm nhẹ vào bình rượu của Lam Nguyệt, sau đó mới uống lên. Rượu nhập khẩu, không thể thấy nhíu mày, vẫn là cố đem rượu nuốt xuống. Lam Nguyệt thấy một màn này, càng là kinh ngạc đến ngây người, sau có ha hả cười lớn: "Haha, Đại thần, thao tác này của ngươi cũng thật khiến người ta kinh ngạc đi, ngươi không phải là sẽ không uống được rượu đó chứ?" Nhìn cách uống miễn cưỡng kia của hắn, còn tưởng là con gái nhà lành bị cưỡng ép đâu. Huyền Tịch đem bình rượu ném trả lại nàng. Lạnh lùng ghét bỏ nói: "Là rượu của ngươi quá dở." Lam Nguyệt: "..." Kia thái độ liền là vì do rượu nàng đưa quá khó uống? Không phải đâu, là rượu ngon nhất ở Thanh Nhã lâu mà? Nàng cũng thấy rất tốt mà? "Đại thần, ngươi cũng đừng ngụy biện, rõ ràng đây là đệ nhất tửu của Thanh Nhã lâu." Huyền Tịch xem thường nhìn nàng một cái, hắn lại lấy ra một bình rượu bằng ngọc. Lam Nguyệt tò mò nhích đầu lại. Nắp bình vừa mở ra, một cỗ thanh nhã hương vị phiêu đãng mà ra. Lam Nguyệt ngửi ngửi, nhịn không được lại nhích đến. Ngay cả người không rành về rượu như nàng còn biết đây tuyệt đối là cực phẩm! Huyền Tịch rót cho bản thân một ly, chậm rãi uống. "Đại thần, đây là rượu gì, thơm quá a." Lam Nguyệt lúc này đã có chút ý thức mơ hồ, dù sau hôm nay nàng đã uống không ít rượu. Trong lòng Huyền Tịch không khỏi cười nhạt, rượu bổn quân giữ bên người, có thể không ngon sao? "Ta cũng muốn uống." Lam Nguyệt đột nhiên kêu một tiếng, đưa tay liền muốn cướp bình rượu. Bất quá Huyền Tịch so nàng nhanh, trước một bước dịch chuyện, Lam Nguyệt vồ một cái trống không. "Muốn uống cũng được, đáp ứng điều kiện vừa rồi của bổn quân." Lam Nguyệt lúc này nào còn nhớ điều kiện gì, chỉ muốn uống rượu. "Tốt tốt tốt, bổn cô nương đáp ứng ngươi." Huyền Tịch đạt được mục đích, lúc này lại lấy ra một cái ly, rót đầy, đưa cho nàng. Lam Nguyệt tiếp nhận ly, hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi, nàng nâng ly lên, một hơi uống cạn. Rượu nhập yết hầu, mang theo một cỗ linh lực tươi mát thấm vào lục phủ ngũ tạng. Ánh mắt Lam Nguyệt sáng lên, đưa ly rỗng cho hắn. "Muốn nữa!" Huyền Tịch cũng không có rót, chỉ giải thích. "Rượu này tính mạnh, ngươi không thể uống nhiều." Lam Nguyệt rũ mắt trầm mặc không nói, Huyền Tịch không nghe thấy nàng phản ứng, lúc này mới nhìn sang. Lam Nguyệt lúc này ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, nói đúng hơn là nhìn bình rượu trên tay hắn. Huyền Tịch đột nhiên cảm thấy không ổn. Đúng lúc hắn còn chưa phản ứng lại đây, Lam Nguyệt liền một cái phác tới. Huyền Tịch chỉ kịp đem bình rượu thu hồi, Lam Nguyệt phác tới hắn không kịp làm chuẩn bị, lực đạo quá mạnh, cả hai liền rơi từ trên nóc nhà xuống. May mắn Huyền Tịch phản ứng nhanh, đem người ôm lấy, tiếp đất an toàn. Bất qua hai chiếc ly không có tốt như vậy, rơi xuống đất, vỡ nát. "Ai vậy!?" Tiếng ly vỡ làm kinh động người bên trong, Huyền Tịch không kịp nghĩ nhiều, xé rách không gian, vội vã rời đi. ______》》》 Huyền Tịch đưa Lam Nguyệt trở về tướng quân phủ, không kinh động bất kỳ ai, đưa nàng về Thính Tuyết Viện. Kỳ thật hắn cũng không biết Lam Nguyệt ở đâu, chỉ là khống chế một hạ nhân, lại hỏi rõ nơi ở. Thiếu nữ trong lòng cũng không chịu yên phận, sờ sờ ngực hắn, lại còn sờ mặt hắn, một ngụm mỹ nhân, hai ngụm cũng mỹ nhân. Cả người Huyền Tịch đều cứng đờ, hận không thể đem người trên tay ném. Dù sao cũng là hắn đem Thiên tửu cho nàng uống, mới khiến nàng say thành như vậy. Lại nói nữ nhân này, say rồi thế nhưng càng rỡ như vậy. Huyền Tịch không một tiếng động xuất hiện trong phòng của Lam Nguyệt, muốn đem người ném xuống giường. Nhưng người câu lấy cổ hắn, không chịu buông. Huyền Tịch có chút bực, dùng tới linh lực, người sau quả nhiên rút tay về. Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, một bàn tay vương đến, đem hắn kéo lại. Huyền Tịch không kịp phòng bị, thế nhưng bị nàng kéo đến trên giường. Huyền Tịch ngây người, nữ nhân này mạnh như vậy? Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, hắn cảm thấy trên người hơi nặng, giây sau xuất hiện là gương mặt ửng đỏ của nữ tử, nàng đã say mềm, đôi mắt xanh lam sáng rực nhìn hắn chằm chằm. Nàng...nàng thế nhưng dám leo lên người hắn? Huyền Tịch một mặt mộng bức, nên làm ra phản ứng gì cũng chưa kịp nghĩ. Nữ tử đưa tay chạm vào mặt hắn, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt mê mang, giọng điệu uyển chuyển mang theo một chút xâm lược tính. "Mỹ nhân, ngươi đây là đang câu dẫn ta sao?" Nửa gương mặt lộ ra dưới mặt nạ của Huyền Tịch "bùm" một cái đỏ lên, đến vành tay cũng đỏ ửng, môi đỏ hơi nhấp, không biết là thẹn vẫn là phẫn nộ. Lam Nguyệt đang đè nặng hắn cười rộ lên, giây tiếp theo liền mềm mại ngã xuống trên người hắn, khóe môi cọ qua mặt Huyền Tịch khiến hắn hơi run rẩy. Huyền Tịch nghe thấy hơi thở đều đều của người nằm trên, hắn biết người đã ngủ rồi. Còn chưa kịp đứng dậy, bên ngoài đã vang lên tiếng nói: "Tiểu thư? Người về rồi sao? Lạc Y nghe tiếng động." Cả người Huyền Tịch cứng lại, còn chưa có động tác đã nghe tiếng mở cửa. "Ta vào nhé." Lạc Y bước vào, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Buổ tội Dạ minh châu tự động phát sáng, nàng cũng không che lại, nên trong phòng vẫn luôn sáng. Nàng đi đến cạnh giường, chỉ thấy tiểu thư nhà nàng nằm sấp trên giường, ngủ như chết. Lạc Y hoảng hồn, chạy đến, phát hiện mùi rượu nồng nặc, mới thở phào. Xem ra là uống quá say, trở về liền ngủ mất. Lạc Y sửa dáng ngủ của Lam Nguyệt lại, lại chuẩn bị nước ấm lau người cho Lam Nguyệt một phen, chỉnh lại mền gối rồi mới đem dạ minh châu cất, đóng cửa rời đi. ______ Hôm đó, Thương Hàn phát hiện quân thượng nhà hắn ra ngoài trở về, một câu cũng không nói đi thẳng trở về phòng. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy dáng đi của quân thượng nhà hắn có chút khác thường. Ân, là có chút hoảng hốt cứng nhắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]