Lạc Y vừa bị kêu rời đi không quá lâu, Lam Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Nàng nằm xuống giường, hai mắt khép hờ, giống như ngủ mê mang.
Két...
Thanh âm mở cửa thật khẽ vang lên, Lam Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần, trước mặt bị bóng ma che khuất tối sầm, nàng nghe giọng nam nặng nề khàn khàn vang lên:
"Chậc, chậc, đúng là tuyệt sắc, đáng tiếc lại là một kẻ vô dụng. Đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi đụng người không nên đụng..."
Nam tử hèn mọn nhìn mỹ nhân trên giường, hai tay xoa vào nhau, sau đó vươn tới, muốn sờ người trên giường.
Mỹ nhân như vậy đặt trước mặt, lại còn trúng xuân dược, không động đến hắn liền không phải nam nhân!!
Bàn tay hắn còn chưa kịp chạm vào người, mà người vốn nên mê mang lúc này đột nhiên mở mắt, đôi mắt sắc bén tràn đầy ý lạnh, làm gì có nửa phần mê mang vừa rồi.
Lam Nguyệt rốt cuộc nhìn rõ người trước mặt, dung mạo bình thường, có thể nói là thảm không đỡ nổi.
Da đen, mắt xếch, mày rậm, răng hô, trên mặt còn có một vết sẹo dài từ cằm đến mí mắt.
Phỉ Nhạc công chúa đây là muốn khiến nàng ghê tởm chết?
Nam tử nhìn đến đáy mắt nàng, bỗng nhiên cảm thấy một trận hàn ý, hoảng sợ lùi về sau.
"Ngươi..."
Hắn chỉ vào Lam Nguyệt, cả buổi vẫn không nói được lời nào.
Người trên giường ngồi dậy, thiếu nữ gương mặt thanh lãnh, mắt phượng hơi nheo lại, tựa như bị đánh thức dã thú, nhìn hắn chằm chằm. Nàng trên người cung trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/1197739/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.